Chương 41: Thiên Vị 5

Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]

Hồ Lục Nguyệt 19-11-2025 23:09:58

Là do mình phán đoán sai, hay là đối phương đã bán đứa trẻ đi rồi? Nếu là trường hợp trước thì chỉ có thể xin lỗi vì đã làm phiền. Nếu là trường hợp sau thì phải tìm cách moi miệng Giả Hồ Hoa, Khâu Điền Cần, nhanh chóng truy tìm tung tích của đứa trẻ. Thấy tổ Trọng Án chẳng tìm được gì, trong mắt Giả Hồ Hoa thoáng qua vẻ đắc ý: "Không tìm thấy đứa trẻ thì mau đi đi, tôi còn phải ngủ nữa." Nhạc Uyên quay đầu lại nhưng phát hiện Hạ Mộc Phồn đã biến mất, ông ta nhìn Tôn Tiễn Binh: "Tiểu Hạ đâu?" Vừa rồi Tôn Tiễn Binh chỉ lo xem náo nhiệt, tìm đứa trẻ, hoàn toàn không để ý đến việc Hạ Mộc Phồn đã chạy đi đâu, anh ta nhìn trái nhìn phải, trong lòng hơi hoảng hốt: "Tôi cũng không biết nữa, em ấy đã chạy đi đâu rồi?" Cả ngày hôm nay Cung Vệ Quốc luôn xông pha ở tuyến đầu, kiềm nén cơn giận muốn là người đầu tiên tìm thấy đứa trẻ để thể hiện chút sự tồn tại của mình trước mặt tổ trưởng. Thế nhưng ngay cả gầm giường, đống củi trong bếp, cái giỏ treo trên xà nhà anh ta cũng không bỏ qua, nhưng vẫn không tìm thấy gì. Bây giờ nhìn thấy Hạ Mộc Phồn chạy lung tung, anh ta lập tức nổi nóng: "Cuối cùng Hạ Mộc Phồn này có tính tổ chức kỷ luật không vậy? Hoạt động tập thể mà không nghe theo lời chỉ..." Chữ "huy" bỗng mắc kẹt trong cổ họng. "Ở đây! Tiểu Bảo ở đây!" Giọng nói vang dội của Hạ Mộc Phồn xé tan màn đêm. Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa. Trong bóng tối dần dần xuất hiện một người một chó. Dáng người của Hạ Mộc Phồn cao ráo, bước đi nhẹ nhàng. Theo sau cô là chú chó vàng của nhà Khâu Tam. Chú chó vàng vẫy đuôi, cúi đầu buồn bã đi đến dưới mái hiên, nằm sụp bên cạnh cột gạch, cúi gằm đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, không dám nhúc nhích. Ánh đèn mờ chiếu tới, mọi người đều nhìn thấy rất rõ, trong vòng tay của Hạ Mộc Phồn đang bế một đứa trẻ mập mạp. "Con tôi——" Giả Hồ Hoa là người phản ứng đầu tiên, hét lớn một tiếng lao tới, muốn giật đứa trẻ lại. Nhạc Uyên nhanh tay lẹ mắt, duỗi chân ra móc quật ngã Giả Hồ Hoa xuống đất, tay kia rút còng tay ra, còng hai tay bà ta ra sau lưng. Cung Vệ Quốc trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp, một trái một phải khống chế Khâu Điền Cần. Chủ nhiệm ủy ban thôn sợ đến mức không dám hó hé nửa lời. Người dân trong thôn cũng bị sự thay đổi trước mắt làm cho kinh ngạc, há hốc mồm ngây ngốc nhìn Khâu Điền Cần và Giả Hồ Hoa bị cảnh sát còng tay. Bấy giờ Tôn Tiễn Binh mới tỉnh táo trở lại, chạy đến bên cạnh Hạ Mộc Phồn, nhìn đứa trẻ đang ngủ say trong vòng tay cô. Đôi mắt to, khuôn mặt tròn, mái tóc ngắn giống hệt trong ảnh. Tôn Tiễn Binh nhận ra ngay, vui mừng reo lên: "Tiểu Bảo! Đúng là Tiểu Bảo rồi!" Lúc này, trong lòng anh ta vô cùng kính trọng Hạ Mộc Phồn, giống như nước sông cuồn cuộn không dứt. Một đám người không tìm thấy Tiểu Bảo, vậy mà một mình Hạ Mộc Phồn lại tìm thấy! Quay trở lại thời điểm mười phút trước. Nhạc Uyên dẫn đội vào nhà, Giả Hồ Hoa như phát điên mở tủ, kéo ngăn kéo, miệng không ngừng chửi bới, các thành viên của tổ Trọng Án chịu áp lực lục soát từng phòng một, Tôn Tiễn Binh cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc, ngốc nghếch đi theo sau. Phòng đông, nhà vệ sinh, chuồng lợn... Phòng tây, bếp, phòng củi... Những nơi có thể giấu người trong ngôi nhà cũ ở nông thôn, bọn họ đều đã tìm hết một lượt nhưng không nhìn thấy gì cả.