Thập Niên 90: Lắng Nghe Tiếng Lòng Của Động Vật [Phá Án]
Hồ Lục Nguyệt19-11-2025 23:02:10
Hạ Mộc Phồn lặng lẽ ngồi ở phòng bảo vệ tầng một của văn phòng để chờ đợi.
Ánh nắng chiếu vào phòng, cô nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo.
[Giết rất nhiều lợn, tiếng kêu nghe thật kinh khủng!]
[Giết gà giết vịt cũng đáng sợ như vậy. ]
[Giết người còn đáng sợ hơn. ]
[Giết người ư? Người giết người sao?]
[Á, người giết người đến rồi, chạy mau!]
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong hành lang, một bàn tay to đẩy cửa gỗ văn phòng, một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đứng ở cửa, ánh mắt trong sáng, đó là Hoàng Chí Cường.
Người giết người ư? Chim nhỏ sẽ không lừa gạt người khác.
Hạ Mộc Phồn xoay người đối mặt với Hoàng Chí Cường, ánh mắt trở nên sắc bén.
Thấy Ngu Kính, Hoàng Chí Cường cười toe toét, phát ra tiếng cười kỳ lạ: "Hố hố... Chào các đồng chí cảnh sát!"
Giọng điệu của anh ta cũng có phần khác biệt, giống như một đứa trẻ mới học nói.
Vì tai nạn y tế khi tám tuổi dẫn đến bị điếc, cho nên khả năng ngôn ngữ của Hoàng Chí Cường cũng dần suy giảm.
Những chú chim nhỏ biết rất nhiều chuyện, tiếng hót ngoài cửa sổ ngày càng náo nhiệt.
[Tôi nghe con cú ở nhà bên nói, nửa đêm giết người, người phụ nữ nằm im trên thớt, không ngừng nói mẹ là mẹ của con, mẹ là mẹ của con, trông thật đáng thương!]
[Máu đã được rửa sạch, thịt cũng đã băm nhỏ, không một ai hay biết. ]
[Đầu quá cứng, không chặt được, anh ta mang về nhà giấu rồi. ]
Bằng chứng đột nhiên xuất hiện bên tai, ánh mắt Hạ Mộc Phồn dần trở nên sâu thẳm.
Bây giờ cô đã biết đối phương đã giết người, làm sao để dẫn dắt tổ Trọng Án đi tìm bằng chứng đây?
Hoàng Chí Cường mặc đồng phục làm việc, tạp dề, bao tay đều đầy đủ, trên tạp dề dính một ít vết máu.
Anh ta hơi gò bó ngồi đối diện với Ngu Kính, cười vô hồn, vẻ mặt mang theo chút nịnh nọt.
Anh ta vén tạp dề, lấy từ trong túi áo ra một cuốn sổ nhỏ và một cây bút chì ngắn đã gọt sẵn đưa cho Ngu Kính, rồi chỉ vào tai mình, ra hiệu: Tôi bị điếc, các anh có gì muốn hỏi thì viết ra cho tôi xem.
Nhạc Uyên quan sát từng cử chỉ của anh ta.
Anh ta là người điếc, vì khuyết tật nên được ủy ban phường chăm sóc sắp xếp vào làm việc tại liên xưởng thịt, cả đồng nghiệp lẫn lãnh đạo đều nói anh ta thật thà chất phác, ban ngày đi làm, tối về ký túc xá, không hút thuốc không uống rượu không có sở thích xấu.
Một người như vậy sẽ giết người chặt xác ư?
Ngu Kính hỏi anh ta: "Ngày 17,18 tháng 7, anh đã làm gì?"
Hoàng Chí Cường chỉ vào xưởng phía sau văn phòng, ra hiệu vài động tác, miệng cũng phát ra tiếng: "Đi làm, ngủ."
Thực ra vừa rồi Nhạc Uyên đã hỏi câu hỏi này với văn phòng, hàng ngày liên xưởng thịt tám giờ sáng đi làm, sáu giờ tối tan làm, buổi trưa có hai tiếng nghỉ ngơi.
Hoàng Chí Cường làm việc ở lò giết mổ, phụ trách phân loại lợn đã giết mổ, sau đó đóng gói bảo quản lạnh.
Một bàn làm việc có sáu nhân viên, nếu Hoàng Chí Cường giết người chặt xác, làm sao anh ta có thể tránh được ánh mắt của đồng nghiệp?
Trong lòng Nhạc Uyên có rất nhiều nghi vấn nhưng Hoàng Chí Cường bị điếc, giao tiếp với anh ta không được trôi chảy, điều này cũng làm tăng thêm độ khó khăn cho việc thẩm vấn.
Kiền Kính hỏi: "Hai ngày nay anh dậy lúc mấy giờ và ngủ vào mấy giờ? Có ai có thể chứng minh không?"
Hoàng Chí Cường tiếp tục ra hiệu: Bảy giờ dậy, tám giờ đi làm, bảy giờ tối ăn cơm, tám giờ đi ngủ.