Chương 49

Tiệm Cơm Ngõ Nhỏ Thập Niên 80

Mạc Ao Miêu 25-12-2025 15:26:16

Lời đề nghị này đã khơi nguồn cảm hứng cho Tống Minh Du. Sau khi bàn bạc với Hạ Quyên, ngày hôm sau khách hàng đến, phát hiện trên bảng đen lại có thêm một dòng: "Bán lẻ đậu phụ, một cân một hào." So với giá nửa cân bảy xu kèm phiếu ở cửa hàng thực phẩm, thì không có gì rẻ và tiện lợi hơn. Rắc rối duy nhất là số lượng không nhiều, bán hết thì thôi. Tiền bán được Tống Minh Du và Hạ Quyên chia theo tỷ lệ hai tám, cô thu một phần chi phí ký gửi, khuyên Hạ Quyên làm nhiều bán nhiều, kiếm thêm chút tiền, nhưng lần này Hạ Quyên lại rất kiên quyết. "Vốn dĩ là Minh Du cháu nhìn trúng tay nghề của dì trước, dì mới có cơ hội dùng tay nghề làm đậu phụ này kiếm miếng cơm. Bây giờ cối xay đá đó nhỏ, nếu làm nhiều sẽ tốn nhiều sức hơn, lúc đó sẽ ảnh hưởng đến vị của đậu phụ, dì không thể làm hỏng danh tiếng của cháu được. Bây giờ ít một chút không sao, dì ưu tiên cho tiệm trước, sau này đổi cối xay đá lớn hơn, rồi xem có thể làm thêm được không." Mở thêm một gian hàng bán lẻ, nụ cười trên mặt Hạ Quyên cũng nhiều hơn, giúp việc ở tiệm cơm nhỏ càng thêm chăm chỉ. Còn cuộc sống của Tống Minh Du dần dần đi vào quy củ, lúc không bận thậm chí còn có cơ hội ra ngoài đi dạo một chút. Cái "đi dạo" này, đương nhiên là đến sân nhà chị Lâm Hương. Em trai cô, Tống Ngôn Xuyên, từ khi bị "đóng gói" ném cho gia đình chị Lâm, nhà cửa cũng bớt ồn ào hẳn. Tống Minh Du thật sự có chút tò mò không biết Tống Ngôn Xuyên ở nhà chị Lâm có ngoan ngoãn nghe lời học hành không. Mặc dù biết em trai không phải kiểu trẻ con siêu quậy ba ngày không đánh đã trèo lên mái nhà, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ con, bản tính của trẻ con là thích chạy nhảy nô đùa, không chịu ngồi yên, thật sự khó nói có gây ra rắc rối gì không. Tuy nhiên, cô lo lắng là thừa thãi. Tống Ngôn Xuyên ở nhà họ Lâm giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Chỉ* vậy, còn chưa cần đến vợ chồng chị Lâm ra tay, hai anh em Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia đã trị cho Tống Ngôn Xuyên ngoan ngoãn phục tùng. *Núi Ngũ Chỉ là núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, với độ cao 1867 mét trên mực nước biển. Các khu vực xung quanh của núi Chỉ Sơn là khu vực sinh sống của chủ yếu của người Lê. Nhiều truyện thần thoại về tên gọi Ngũ Chỉ sơn và sự hình thành của nó. Trần Cảnh Hành lớn tuổi hơn, cậu không giảng đạo lý với Tống Ngôn Xuyên, cậu chỉ "đánh rắn đánh bảy tấc". Truyện tranh thì mang ra sạp hàng trả lại, hộp thiếc đựng đồ ăn vặt thì khóa lại cất lên nóc tủ quần áo, nào là vòng cửu liên, khóa Lỗ Ban, tất cả đều bị đưa lên nóc tủ. "Làm xong một bài tập, cho chơi mười phút." Cà rốt treo trước mặt, đến lừa của đội sản xuất cũng không dám nghỉ. Nhóc con bên này nuốt giận vào trong, bên kia cô giáo nhỏ Trần Niệm Gia vẫn đang "ma âm rót tai". "Tống Ngôn Xuyên, đây là số 2, không phải số 3!" "Câu này hỏi cậu, đọc xong có cảm nhận gì, không phải hỏi cậu muốn nói gì với tác giả." "Tống Ngôn Xuyên..." Hai anh em này, một người đóng vai ác, một người đóng vai hiền, ép Tống Ngôn Xuyên đến mức không còn chút cáu kỉnh nào. Cậu bé cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc chống lại "bạo chính", dùng bút chì vẽ một cái mũi lợn lên hình người trong sách giáo khoa của Trần Niệm Gia. Sau đó, cậu bị Trần Cảnh Hành, người anh trai, cho một trận ra trò. Dạy dỗ xong liền xách đến xin lỗi Tống Minh Du. Tống Minh Du cười tủm tỉm xoa đầu Trần Cảnh Hành: "Cảnh Hành làm đúng lắm, bắt nạt con gái là phải dạy dỗ." Tống Ngôn Xuyên nước mắt lưng tròng: "Trần Niệm Gia không phải con gái, là ác quỷ!" Trước mặt Trần Cảnh Hành, Tống Ngôn Xuyên liền bị chị ruột cốc cho một cái vào trán. Tống Minh Du ân cần đưa hết kẹo cô mua từ cửa hàng bách hóa cho hai anh em nhà họ Trần: "Không cần chia cho Ngôn Xuyên đâu, nó đáng bị vậy." Tống Minh Du không hề nuông chiều em trai: "Không phải muốn làm người lớn sao, thế giới của người lớn tàn khốc như vậy đấy!" Tống Ngôn Xuyên tiu nghỉu quay về sân nhà họ Lâm, giờ đã biến thành Tống "chim cút" Ngôn Xuyên, cầm cục tẩy, mắt rưng rưng lau sách giáo khoa của Trần Niệm Gia, bộ dạng đó, không biết còn tưởng là cải thìa ngoài đồng. Đến cả Trần Niệm Gia, người bị hại, cũng có chút thương cảm cho cậu. Sau khi hai anh em bàn bạc, cô bé lén dúi cho đối phương một miếng bánh ngọt. "Chỉ một miếng bánh ngọt đó thôi, cũng là loại chị mua từ cửa hàng bách hóa, vốn dĩ để ở nhà cho mấy đứa trẻ ăn vặt. Ngôn Xuyên không biết, còn tưởng là Niệm Gia giấu Cảnh Hành lén lấy từ nhà, nói nó biết lỗi rồi, Niệm Gia không phải ác quỷ, là tiên nữ. Niệm Gia liền hỏi, vậy còn chị Tống thì sao, Ngôn Xuyên còn rất nghiêm túc nói, chị gái là tiên nữ người lớn, cậu là tiên nữ học sinh tiểu học, ha ha ha!" Lâm Hương kể lại chuyện vui này, cười đến chảy cả nước mắt. Trên bàn là món đậu phụ ma bà nóng hổi, cô ấy múc một thìa trộn cơm, cũng không biết Tống Minh Du sao lại có ý tưởng hay đến vậy. Lần đầu Tống Minh Du mang đến nhà cho mọi người nếm thử, cô ấy còn lo có khi nào quá béo ngậy không, nhưng khi ăn vào miệng mới biết, hương vị đó quả thực không chê vào đâu được. Đặc biệt là phần thịt heo bằm nhuyễn bên trong, nhưng lại không nát thành vụn, vẫn giữ được độ đàn hồi của thớ thịt, kết hợp với đậu phụ mềm mịn quả là một sự kết hợp hoàn hảo. Lâm Hương nghĩ đến những lời đồn gần đây trong nhà máy, có chút lo lắng: "Minh Du à, chị nghe nói giá cả hình như lại sắp tăng nữa rồi."