Nhưng tay nghề của thợ làm bánh rất điêu luyện, cả nhà lớn nhỏ đều ăn uống thỏa mãn. Lâm Hương nói sơ qua, cũng không nhắc đến chuyện đậu phụ. Tống Minh Du hóng chuyện nhà họ Hạ với Trần Kế Khai: "Sau đó bên nhà họ Hạ nói sao?"
"Còn nói sao được nữa." Trần Kế Khai là người duy nhất ở lại nghe tiếp: "Hạ Quyên đã chịu dắt con đi rồi, mọi người cũng giải tán thôi."
Trần Kế Khai múc một miếng kem, không biết là ngọt, hay là vì chuyện nhà họ Hạ quá ngán ngẩm, anh ấy nhíu mày: "Chuyện này anh cả Hạ làm không đàng hoàng."
Lâm Hương không biết nghĩ đến gì, vẻ mặt phức tạp nhìn chồng một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Co ấy quay đầu "phổ cập kiến thức" cho Tống Minh Du: "Nghe nói nhà máy dệt kim lần này giành được giải nhất trong cuộc thi chất lượng và ngành nghề toàn quốc, trong nhà máy bây giờ đang khí thế ngất trời, nghe nói định thêm chữ "Tổng" vào giữa tên nhà máy dệt kim, sau này còn muốn mở rộng phân xưởng, chắc chắn sẽ tuyển công nhân ngày càng nhiều."
Thậm chí cô ấy cũng từng nghĩ có nên nhắc lại với Tống Minh Du chuyện vào nhà máy không, tiệm cơm nhỏ có lẽ kiếm được tiền, nhưng mệt thì không phải mệt vừa.
Người ta nói đầu bếp càng làm càng béo, đó là làm đầu bếp cho nhà hàng quốc doanh, ngoài xào nấu ra không cần lo gì cả. Nhưng Tống Minh Du đây không chỉ làm đầu bếp, còn phải tự đi mua nguyên liệu, tự quản lý, tự làm phục vụ, không gầy đi mới lạ.
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Lâm Hương thở dài: "Thật ra Hạ Á Quân giúp cháu trai một chút cũng không có gì là không được."
Cô ấy có chút bùi ngùi, trước đây luôn nghĩ mọi người đều là công nhân nhà máy dệt kim, đối xử bình đẳng, sống chung cũng không có áp lực gì, nhưng thật sự làm hàng xóm rồi mới biết có những chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lấy Hạ Á Quân làm ví dụ, anh ta ở nhà máy không phải là người nổi bật, nhưng cũng không phải loại lười biếng, ăn không ngồi rồi chỉ nghĩ đến việc chiếm lợi, quan hệ ở xưởng cũng không tệ. Nếu không có chuyện của Hạ Quyên ầm ĩ lên, thì có mấy ai biết anh ta cũng có mặt này chứ?
Trong sân im lặng một lúc, Tống Minh Du mới chuyển đến chưa lâu, ấn tượng ban đầu về nhà này là khó gần, chuyện phát triển đến nước này cô không hề ngạc nhiên. Nhưng vợ chồng Lâm Hương và Trần Kế Khai lại cảm thấy hóng chuyện này trong lòng không được thoải mái cho lắm.
May mà trong ngõ mọi người đều rất quan tâm đến Hạ Quyên. Trần Kế Khai tiếp tục kể với hai người: "Người của đội dân phòng mắng Hạ Á Quân một trận xối xả, nhà máy bây giờ cũng sợ, nếu chuyện thật sự ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, không chừng sẽ giống như chuyện trên báo Nam Thành lần trước."
Báo Nam Thành hai tuần trước vừa đăng một câu chuyện về thanh niên trí thức về thành phố, ầm ĩ cả lên. Nhà máy dệt kim lúc đó còn mở đại hội công nhân viên, đặc biệt nhấn mạnh chuyện gì cũng phải "giải quyết nội bộ". Bây giờ là lúc nhà máy dệt kim đang cố gắng phát triển nhất, không ai được phép gây rối ở giữa.
Đám đông hóng chuyện cũng giải tán, Tưởng Hiểu Hà nói là về rồi, nhưng sau đó vẫn cứ dựa vào cửa sân nhỏ nghe ngóng, cho đến khi Từ Vĩ Khang giục cô ta vào nhà nấu cơm, cô ta mới lưu luyến vào nhà. Vợ chồng Cao Ngạn Chi thì luôn tất bật lo trước lo sau, Lâm Hương rất hiểu cảm giác của họ.
Dù sao cũng chỉ cách một bức tường sân, nhưng ngày nào cũng chạm mặt, đều là hàng xóm sát vách, sao có thể không để tâm?
Tống Ngôn Xuyên nãy giờ vẫn nghe người lớn nói chuyện, cậu nghe rất chăm chú, lúc này đột nhiên lên tiếng: "Chú Hạ sợ người khác cười chê chú ấy, mọi người đều thấy chú ấy làm không đúng, chú ấy cũng biết mọi người thấy chú ấy làm không đúng, nhưng chú ấy muốn tự lừa mình là làm đúng, nên chú ấy không chịu nhận sai."
Cả bàn người lớn dở khóc dở cười, Tống Minh Du gõ nhẹ vào trán em trai: "Em hiểu à?"
Tống Ngôn Xuyên không phục: "Em hiểu mà, em học lớp ba rồi, em là người lớn!"
Một câu nói khiến cả bàn người lớn đều bật cười, Tống Ngôn Xuyên rất buồn bực: "Cười cháu làm gì, cháu vốn dĩ là người lớn rồi, cháu còn có thể giúp chị cháu rao hàng, cháu còn biết thu tiền nữa!"
Lâm Hương đưa mắt ra hiệu cho Trần Cảnh Hành, Trần Cảnh Hành hiểu ý đứng dậy, xách cổ áo Tống Ngôn Xuyên lên: "Đi, chúng ta vào trong ăn."
"Vào trong ăn làm gì ạ, em muốn ngồi cạnh chị em nói chuyện!"
"Nhà anh có thịt lợn khô, em ăn không?"
"Ăn!"
Tống Ngôn Xuyên ban đầu còn muốn giãy giụa, mấy tiếng đồng hồ rồi cậu chưa gặp chị, cậu muốn ngồi cùng chị. Nhưng Trần Cảnh Hành đã hoàn toàn nắm bắt được điểm yếu của tên ham ăn này, một miếng "thịt lợn khô" treo trước mắt, Tống Ngôn Xuyên ngoan ngoãn đi theo sau.
Thôi được rồi, lát nữa nói chuyện với chị sau, cậu thèm thịt lợn khô rồi.
Trần Niệm Gia thì đã nhìn thấu "âm mưu" của anh trai mình, cố gắng kìm nén cơn cười muốn bể bụng, cúi đầu ngoan ngoãn đi cuối cùng, chỉ có bờ vai cô bé cứ run lên không ngừng.
Đợi ba đứa nhỏ đều vào nhà chính, loáng thoáng nghe thấy tiếng chúng nó nói chuyện, Lâm Hương và chồng nhìn nhau một cái, sau đó mới quay sang Tống Minh Du: "Minh Du, thật ra hôm nay chị còn muốn hỏi em một chuyện."
Tống Minh Du vẫn chưa phản ứng kịp: "Dạ? Chị Lâm nói đi, chuyện gì ạ?"
"Kết quả thi giữa kỳ lần này không phải có rồi sao?" Lâm Hương nói một cách tế nhị: "Chị nghe Niệm Gia nói, thành tích của Ngôn Xuyên có chút không ổn định."
"Chị Lâm, chị khách sáo quá, không ổn định gì đâu, nó toàn ở cuối mà." Tống Minh Du cảm thấy bánh bông lan này thật sự rất ngon, cô ăn một miếng: "Không sao đâu, trẻ con mà, đều như vậy cả, lớn lên là ổn thôi."
Trường tiểu học trực thuộc nhà máy quản không nghiêm lắm, nhưng mỗi học kỳ vẫn cố định có một kỳ thi giữa kỳ, một kỳ thi cuối kỳ. Khác với học sinh giỏi Trần Niệm Gia, Tống Ngôn Xuyên lần này "vinh dự" nhận về một đống bài thi điểm thấp đỏ chót. Có lẽ vợ chồng Lâm Hương lo lắng vì chuyện này.
Nhưng Tống Minh Du không có cảm giác gì căng thẳng: "Em biết lần này nó thi không tốt, em cũng đã nói nó rồi, nhưng chỉ là một kỳ thi thôi, chắc không sao đâu nhỉ?"
Lâm Hương ngập ngừng, Trần Kế Khai biết vợ mình nể nang tâm trạng của Tống Minh Du, anh ấy đánh đứng ra nói thẳng: "Tiểu Tống à, chuyện Ngôn Xuyên đánh nhau ở trường, em có biết không?"
"Đánh nhau?" Tống Minh Du ngơ ngác: "Lúc nào, gần đây ạ? Em hoàn toàn không nghe nói gì về chuyện này!"
Em trai cô trước mặt cô ngoan như cún con, thằng nhóc này còn biết đánh nhau nữa à?
"Niệm Gia nói, là có một số bạn học trong trường nói xấu em sau lưng, nên Ngôn Xuyên đã đánh nhau với họ." Lâm Hương lựa chọn từ ngữ cẩn thận: "Chị và Kế Khai đều đoán là em không biết, thằng bé Ngôn Xuyên miệng thì không nói, nhưng trong lòng thật ra rất quan tâm đến người chị này của nó. Trẻ con gây họa về nhà chắc chắn cũng không dám nói với em."