Đối với Tống Ngôn Xuyên mà nói, đây vốn dĩ là ngày hạnh phúc nhất trong đời cậu.
Chị gái đi cửa hàng bách hoá Nam Thành, tuy không dắt cậu theo, nhưng lại mang quà về cho cậu.
Một hộp bút bằng thiếc, bên trong còn có bảng cửu chương, mặc dù Trần Cảnh Hành và Trần Niệm Gia cũng có một hộp bút y hệt, nhưng chỉ duy nhất hộp bút của cậu là có vẽ Transformers.
Chị còn đãi cậu ăn bánh kem, đây là lần đầu tiên cậu được ăn bánh kem này, lớp kem vừa béo ngậy vừa thơm. Còn nhiều đồ ngon khác nữa, cậu vui sướng như chuột chui trong thùng gạo.
Nhưng đúng lúc Tống Ngôn Xuyên đang hạnh phúc ngập tràn, chị cậu lại nói kỳ thi giữa kỳ này cậu làm bài không tốt, sau này tan học không được về nhà ngay mà phải đến nhà dì Lâm Hương, làm bài tập cùng Trần Niệm Gia.
Tống Ngôn Xuyên gào lên một tiếng, trời của cậu sụp đổ rồi!
Bữa tối, hai gia đình nhanh chóng thống nhất, dự định ăn ở khoảng sân nhỏ nhà họ Lâm. Tống Minh Du xung phong trổ tài một món, sau khi cùng Lâm Hương từ chợ rau trở về, cô liền lao vào bếp, hôm nay cô dự định làm món gà cay Trùng Khánh*.
*Gà cay Trùng Khánh là một món ăn của ẩm thực Tứ Xuyên. Đây là một món xào, bao gồm những miếng thịt gà được tẩm ướp sau đó chiên giòn và xào cùng với ớt khô Tứ Xuyên, tương đậu cay, ớt Tứ Xuyên, tỏi và gừng. Hạt mè nướng và hành lá cắt lát thường được dùng để trang trí món ăn.
Gà vịt thì không cần phiếu, Tống Minh Du một hơi mua cả con gà chỉ có hai đồng chín hào, lại còn là gà thả vườn thuần tự nhiên không ô nhiễm. Trái lại, nhân viên bán hàng ở chợ quốc doanh gần như chẳng có thái độ phục vụ gì, những "chủ sạp nhiệt tình" như Tống Minh Du đã quen ở kiếp trước thì càng không cần nghĩ, mua được là tốt lắm rồi.
May mà việc làm gà không khó đối với Tống Minh Du, xương gà được lọc ra để hầm nước dùng, cô lại lấy thịt gà đã ướp sẵn và cắt thành miếng nhỏ ra, bắc chảo lên bếp đun nóng dầu.
Bí quyết của món gà cay Trùng Khánh là phải chiên, dầu vừa đủ nóng, Tống Minh Du cho gà vào chiên. Cô ở đây chậm rãi đảo đều để gà không dính vào nhau, Tống Ngôn Xuyên thì như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau: "Chị ơi, em tự làm bài tập ở nhà được mà, tuyệt đối không lười biếng đâu."
Tống Minh Du cầm vá lỗ đảo gà, mày cũng không nhíu lấy một cái: "Nếu em không lười biếng, thì làm bài tập ở đâu chẳng được? Sao lại không thể sang nhà bên cạnh làm bài?"
"Em..." Tống Ngôn Xuyên thấy kế này không thành, lại nghĩ ra kế khác: "Vậy bữa tối của em thì sao?"
Tống Minh Du liếc cậu một cái, dở khóc dở cười, thằng nhóc này để tìm lý do cũng thật cố gắng vận động trí não: "Chuyện này chị đã bàn với chị Lâm rồi, khẩu phần của em chị sẽ chuẩn bị, đến lúc đó em ăn cùng với họ."
Lại còn phải ở nhà dì Lâm đến sau bữa tối!
Tống Ngôn Xuyên cố gắng vùng vẫy lần cuối: "Vậy thì tiệm của chị không có người phụ, chị sẽ mệt lắm đấy!"
"Chị sẽ tìm người phụ, chuyện này không cần trẻ con như em lo lắng."
Gà được chiên giòn rụm, vớt ra, sau đó cho ớt khô, lạc rang giã nhỏ vào chảo xào cho thơm. Đến khi tất cả nguyên liệu tỏa ra mùi thơm nồng nàn thì tắt bếp, múc ra đĩa. Mùi thịt thơm, mùi ớt cay nồng hòa quyện với mùi mè trắng rắc lên sau cùng, chỉ ngửi thôi cũng thấy thèm chảy nước miếng.
Tống Minh Du dắt theo cậu em trai đang ủ rũ, bưng đĩa gà cay Trùng Khánh sang khoảng sân nhỏ bên cạnh. Lâm Hương đã sớm bày sẵn một bàn đầy thức ăn, có thịt có canh, có món mặn món chay.
Hai gia đình không đông người, người lớn trẻ con tụ tập quanh một bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
"Món gà cay Trùng Khánh của Tiểu Tống làm ngon thật!" Trần Kế Khai ra vẻ lãnh đạo như thường lệ ở phòng tuyên truyền, nghiêm túc nhận xét: "Lửa vừa tới, thịt gà ngoài giòn trong mềm, sắc hương vị đều đủ. Tiểu Tống này, nếu em chịu đến nhà hàng quốc doanh làm, thế nào cũng phải được phong đầu bếp tiên tiến."
Lâm Hương tò mò không biết cô làm thế nào, cô ấy cũng biết làm gà cay Trùng Khánh, nhưng không thể nào làm ra được hương vị chuẩn xác như vậy. Tống Minh Du nghĩ ngợi, cô thật sự không nói ra được.
Kiếp trước hình như cũng có người từng hỏi cô câu này. Cô còn viết cả công thức cho người ta, nhưng các bước vẫn chỉ là những bước đó, cô cũng không ghi chép tỉ mỉ liều lượng của mình, hoàn toàn dựa vào cảm giác. Trớ trêu thay, người đó lại mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhất quyết phải cân đong từng loại gia vị, cuối cùng ghi lại một công thức nghiêm ngặt đến mức có thể so sánh với luận văn khoa học rồi mang về. Ngày hôm sau, người đó mang thành phẩm đến cho cô nếm thử, thì hoàn toàn không phải là hương vị đó nữa.
Người đó sau này đã từ bỏ việc mày mò nấu nướng, theo lời anh ta nói, có người sinh ra để vào bếp, có người sinh ra để phá bếp, không thể so sánh được.
Tuy nhiên, tay nghề của Lâm Hương vẫn tốt hơn nhiều so với vị huynh đài "phá bếp" kia, chỉ là so với Tống Minh Du, cách làm của Lâm Hương tiết kiệm hơn, bình dân hơn. Cô ấy dùng ít dầu, nguyên liệu thái đều và mỏng, cho vào chảo là nhanh chóng xào chín thơm, lại còn tiết kiệm than.
Tống Minh Du rất thích món mướp xào của Lâm Hương. Dù tiết kiệm, Lâm Hương vẫn thêm vào những món này một chút ý tưởng tinh tế, không hề bạc đãi vị giác.
Ví dụ như đĩa mướp này có thêm một chút tóp mỡ. Tóp mỡ là phần thịt mỡ còn lại sau khi rán thịt, mang theo vị thơm của thịt nhưng lại không quá béo ngậy, xào cùng với loại rau thanh đạm như mướp, hương vị của cả món ăn sẽ trở nên phong phú hơn.
Nhà máy phát tiền thưởng, Lâm Hương thậm chí còn mua một cân sườn, hầm một nồi canh sườn ngô, sau khi ăn xong làm một bát canh, vừa ngọt vừa thơm.
Tống Minh Du liếc nhìn cậu em trai cách đó không xa, ba đứa nhỏ ngồi cùng nhau. Lúc mới ngồi xuống Tống Ngôn Xuyên còn đang thở dài thườn thượt, nhưng tên nhóc ham ăn này thấy một bàn đầy thức ăn thì không đi nổi nữa, ăn được nửa chừng, thậm chí còn chủ động gọi Trần Cảnh Hành là "anh"?!
Lắng nghe kỹ, thì ra là thèm kẹo lạc mà hôm nay Lâm Hương mua từ cửa hàng bách hoá về.
Trần Cảnh Hành nhận được lệnh của mẹ, biết sau này phải kèm cậu em hơi nghịch ngợm, hơi khó bảo này cùng làm bài tập đọc sách, cậu định từ hôm nay bắt đầu xây dựng uy nghiêm của một người anh cả: "Làm mười bài tập thì cho cậu ăn."
Mười bài tập đổi lấy một viên kẹo? Tống Ngôn Xuyên đảo mắt, cậu còn chưa làm bài nào, mấy bài tập đầu tiên trong sách bài tập là dễ nhất, làm qua loa là có kẹo ăn rồi, mấy bài sau cậu không làm nữa là được: "Được!"