Đội quân nhí nhố lại hùng hổ kéo vào nhà chính.
Sau khi ăn xong, Tống Minh Du giúp dọn dẹp sạch sẽ. Bàn vẫn đặt ở trong sân, Lâm Hương pha cho hai người hai cốc nước hoa cúc. Trần Kế Khai từ trong nhà lấy ra một chai bia Nam Thành, cửa lớn của khoảng sân nhỏ mở ra, làn gió chiều thoang thoảng thổi qua, làm cho những cây cải thìa trồng trong sân nhà họ Lâm khẽ lay động.
"Chị Lâm, hay là em cũng làm vườn rau trong sân trồng chút gì đó nhỉ?" Tống Minh Du chống cằm: "Cứ cảm thấy sân nhà em chẳng có gì, trống trải quá."
"Được chứ, em muốn trồng thì cứ trồng đi. Em xem nhà chị trồng cải thìa này, cũng không phải là để mang đi đổi lấy cái gì, nhưng bình thường ở nhà làm món gì đó, hái một cây là thành một món rồi."
"Chỉ là em không biết chăm sóc mấy thứ này." Đây mới là cái khiến Tống Minh Du phiền não: "Em chỉ muốn trồng loại nào không tốn nhiều thời gian, cũng không cần tốn nhiều công sức."
Lâm Hương và Trần Kế Khai nhìn nhau, hai vợ chồng đều cảm thấy dở khóc dở cười. Đương nhiên không phải nói trồng rau là phải như nông dân ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời lao động cực khổ, nhưng trồng rau cũng là hoa màu, làm gì có hoa màu nào không cần người chăm sóc mà vẫn tự mọc tốt được?
Không đúng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Hương, cô ấy thật sự nghĩ ra một lựa chọn phù hợp: "Em có muốn thử trồng rau muống không?"
Rau muống ở địa phương gọi là đằng đằng thái, là một trong những loại rau dân dã được người Nam Thành yêu thích nhất. Mùa xuân trồng xuống đất, mọc ra cành non lá non là có thể ngắt xuống xào một đĩa rau, nếu thêm ớt và tiêu Tứ Xuyên xào tái, thì quả thực có thể dụ người ta ăn hết cả bát cơm.
Chỉ là cô ấy cũng không có kinh nghiệm trồng rau muống: "Để chị hỏi giúp em xem làm thế nào, còn phải làm luống đất trồng rau nữa. Rau muống này hình như còn phải cắm cọc tre?"
Tống Minh Du hiểu ý gật đầu: "Được ạ, nếu lúc đó cần làm giàn, em sẽ tìm người giúp."
Ba người trò chuyện một lúc về việc trồng rau trong sân, Lâm Hương nhắc đến nhà Tưởng Hiểu Hà bên cạnh cũng định tận dụng khoảng sân, làm chút nghề phụ kiếm thêm tiền tiêu vặt: "Phúc lợi của nhà máy dệt kim chúng ta thì tăng rồi, Hiểu Hà ở nhà máy dệt số 3, năm nay hiệu quả không tốt lắm."
Cùng là nhà máy thuộc sự quản lý của Cục công nghiệp dệt may, một bên làm ăn tốt, một bên không tốt bằng, giữa công nhân tự nhiên xuất hiện sự chênh lệch. Huống chi Tưởng Hiểu Hà vốn đã có chút hay so đo tính toán, lần này khiến cô ta khó chịu không ít, nếu không phải nhà Lâm Hương cũng giống nhà cô ta, đều chỉ có một người làm ở nhà máy dệt kim, không biết cô ta còn ghen tị đến mức nào.
"Nghe nói nhà máy chúng ta còn định nhập khẩu thiết bị và kỹ thuật của nước ngoài."
"Nhập khẩu?" Cốc nước của Trần Kế Khai dừng lại, chuyện này anh ấy còn chưa nghe nói qua: "Làm lớn vậy à?"
"Em chỉ tình cờ đi ngang qua phòng thiết bị nghe lỏm được thôi." Lâm Hương nói: "Nghe nói có thể làm ra hoa văn mới, còn có một số loại sợi hóa học mới. Năm nay không phải nhà máy chúng ta làm đồng phục thể thao được khen ngợi nhiều sao, nghe nói muốn cố gắng giành được sản phẩm chất lượng cấp Bộ vào năm tới, đến lúc đó danh tiếng vang xa, thương hiệu còn có thể cố gắng xuất khẩu để kiếm thêm ngoại hối."
Trần Kế Khai chép miệng: "Lãnh đạo các em cũng thật táo bạo, nhà máy bọn anh nói mấy năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì lớn, trong nhà máy nhiều người phản đối, từng người một giương cao ngọn cờ nói này nói nọ."
"Anh nghĩ nhà máy em không có người phản đối sao, đó chẳng phải là bí thư Ngô bất chấp áp lực mà làm à, nghe nói xưởng trưởng Thi không muốn làm chuyện này, hai bên đang đối đầu nhau đấy." Lâm Hương nhìn chồng: "Bí thư Ngô mới bốn mươi tuổi, chắc cũng muốn dựa vào nhà máy dệt kim để đánh cược một phen, xem trước khi nghỉ hưu có thể làm thêm được thành tích gì không... Thôi không nói những chuyện này nữa, những chuyện này phức tạp lắm, dân thường như chúng ta không thể hiểu nổi đâu."
Tống Minh Du nghe mà thấy thú vị, những thứ này kiếp trước cách cô xa vời vợi, ai ngờ kiếp này lại trở thành chuyện phiếm cô nghe được sau bữa cơm: "Bí thư Ngô cũng khá giỏi đấy."
Lâm Hương ăn một miếng đào giòn, có chút ngán, cô ấy vừa ăn cơm xong nên không có khẩu vị, liền đưa cho Trần Kế Khai nhắm rượu.
"Lần trước em đến nhà bí thư xin nhà, không nghĩ là ông ấy giỏi à?"
Hai gia đình giờ đã thân thiết, Tống Minh Du cũng không cảm thấy khó chịu, cô vui vẻ nói thật: "Lúc đó em cũng hết cách rồi, hành chính do bí thư quản, em có tìm xưởng trưởng thì xưởng trưởng cũng không có quyền sắp xếp cho em."
Lâm Hương cười, lại hỏi: "Minh Du, em vẫn không định vào nhà máy sao? Lần này nếu phân xưởng mở rộng quy mô, lắp thêm dây chuyền sản xuất, chắc sẽ tuyển không ít công nhân. Nếu em muốn, chị có thể nói giúp bên nhà máy."
Không ngờ lại "ăn dưa" trúng vào mình, Tống Minh Du lắc đầu, rồi vội uống một ngụm nước hoa cúc để trấn tĩnh: "Chị Lâm, em không cần đâu, chị tuyệt đối đừng tính đến em!"
Lâm Hương bị cô chọc cười: "Không đi thì không đi, em phản ứng mạnh thế, người không biết còn tưởng chị định bắt em lên núi nhốt lại đấy."
"Đối với em, ở phân xưởng cũng gần giống như bị nhốt trên núi vậy." Tống Minh Du nhăn mặt: "Chỉ nghĩ đến việc đi tới đi lui trong phân xưởng cả ngày là em đã cảm thấy đau đầu rồi."
Mở tiệm cơm nhỏ quả thực cũng mệt, nhất là Tống Minh Du không quen làm phiền người khác. Cô cố ý khóa cửa phòng phía đông, chính là để sáng sớm đi chợ có thể đi thẳng từ phòng phía đông ra tiệm, vòng qua những người hàng xóm trong ngõ, không làm phiền người khác nghỉ ngơi.
Nếu là băm thịt, thái rau các loại, cũng cố gắng hết sức làm ở tiệm, hơn nữa còn kiểm soát tiếng động. Có người ban ngày mới tan làm về, khó khăn lắm mới được ngủ bù mà bị cô làm ồn thì thật áy náy.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cảm thấy mở tiệm tốt hơn.
"Mở tiệm cơm nhỏ có mệt đến mấy, em vẫn cảm thấy rất có thành tựu. Đôi khi có một vị khách quen chịu đến tiệm ăn hai lần, ba lần, em đã cảm thấy rất vui. Nếu có người lạ đến ăn, em cũng sẽ mong chờ lần sau họ lại ghé. Cứ như thể mình cũng được công nhận vậy." Tống Minh Du có chút ngượng ngùng cười: "Hơn nữa em làm hộ cá thể* mà, muốn nghỉ lúc nào, mở cửa lúc nào, em có thể tự quyết định, tự do."
*Một thuật ngữ phổ biến để ám chỉ cá nhân hoặc hộ gia đình tham gia vào hoạt động kinh doanh, thường là hộ kinh doanh.