Tống Ngôn Xuyên nghe mà hiểu lơ mơ, những ví von của Tống Minh Du đối với cậu còn quá khó hiểu, cậu không hiểu chị gái rốt cuộc đang nói gì, nhưng điều này không cản trở cậu hiểu được một ý, đó là chị gái hy vọng cậu có thể chuyên tâm học hành.
Ý của chị cậu, cậu làm sao có thể từ chối chứ? Vốn dĩ cậu muốn đến tiệm giúp, cũng là muốn giúp chị cậu mà.
"Chị, em nghe lời chị."
Tống Ngôn Xuyên quyết định "cải tà quy chính". Tối hôm đó, cậu thậm chí còn leo lên giường sớm hơn thường lệ, hùng hồn thề với chị: "Ngày mai em nhất định sẽ đến trường đầu tiên."
Ý nghĩ thì hay ho, hiện thực thì phũ phàng.
Tống Ngôn Xuyên hùng hồn tuyên bố sẽ trở thành học sinh tiểu học gương mẫu thời đại mới, lại ngủ một mạch đến lúc mặt trời chiếu tận mông.
Tống Ngôn Xuyên ôm đầu chỉ muốn gào thét, tóc cậu sắp dựng đứng cả lên. Trước đây không định học hành tử tế thì lại dậy sớm được, còn có thời gian giúp chị làm đồ ăn. Hôm nay đã thề với chị sẽ đến trường sớm, thế mà cậu lại ngủ quên.
May mà trường tiểu học trực thuộc nhà máy rất gần, Tống Ngôn Xuyên sợ chị gái phát hiện mình ngủ nướng, liền đeo cặp sách cắm đầu cắm cổ chạy.
Trên đường chỉ có mình cậu là học sinh tiểu học, người lớn qua lại đều nhìn cậu bằng "ánh mắt đặc biệt". Đợi đến khi cậu chạy đến cổng trường trong bộ dạng nhếch nhác, cả người đã thở không ra hơi. Cậu đang định đi vào thì có người chặn lại.
"Không được vào!"
Xui xẻo quá, hôm nay cổng trường lại có người trực.
Ủy viên kỷ luật đeo khăn quàng đỏ mặt nghiêm túc lấy sổ ra: "Cậu lớp nào, đi học muộn, tôi phải ghi tên nộp cho giáo viên."
Não Tống Ngôn Xuyên quay tít, chỉ trong một giây đó, cậu đã nghĩ ra không dưới tám lý do, dù sao cậu diễn kịch rất giỏi, nói không chừng có thể lừa gạt trót lọt. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng trường.
"Không cần ghi tên cậu ấy." Trần Niệm Gia nghiêm túc nói: "Cậu ấy không đi học muộn, là hôm nay tớ quên mang sách giáo khoa ngữ văn, vừa rồi cô giáo bảo tớ đi kiểm tra các lớp, tớ nhờ cậu ấy về lấy giúp."
Trên cánh tay cô bé đeo băng hiệu "hai vạch đỏ" oai phong lẫm liệt, trước ngực đeo khăn quàng đỏ rực rỡ. Ủy viên kỷ luật chỉ là một đội trưởng nhỏ, ngay cả đội viên Đội thiếu niên Tiền phong cũng không phải, hoàn toàn không nghi ngờ lời cô bé: "Vậy à, được rồi, lần này tớ không ghi tên cậu ấy nữa."
"Cảm ơn cậu." Trần Niệm Gia vẫy tay với Tống Ngôn Xuyên: "Mau qua đây, cô giáo sắp đến rồi, sách của tớ còn ở chỗ cậu đấy."
"Ồ... Tới đây!" Tống Ngôn Xuyên vội vàng đi theo, giữa chừng cậu còn định quay đầu lại nhìn, Trần Niệm Gia kéo tay áo cậu một cái: "Đừng nhìn đông nhìn tây."
Mãi đến khi vào lớp học, không còn thấy bóng dáng của ủy viên kỷ luật nữa, Tống Ngôn Xuyên mới như được đại xá: "Vậy mà không bị ghi tên!"
Mặc dù cậu và Trần Niệm Gia học cùng lớp, nhưng hai người bình thường ít khi tiếp xúc. Trần Niệm Gia là học sinh giỏi mà giáo viên chủ nhiệm suốt ngày khen ngợi, cậu thì hay nói chuyện riêng trong giờ học, gần đây lại ham ngủ, toàn bị xếp ngồi ở bàn cuối cùng, hai người cách nhau xa tít tắp.
Tống Ngôn Xuyên vạn lần không ngờ Trần Niệm Gia lại giúp mình, cậu rất vui: "Trần Niệm Gia, diễn xuất không tệ nha."
Còn nói gì mà không mang sách, cậu ngay cả cách mở ngăn bàn của Trần Niệm Gia cũng không biết.
"Cậu thật nghĩa khí, hôm nay cảm ơn nhé!" Cậu sáp lại gần muốn bắt tay cảm ơn nhưng bị Trần Niệm Gia đẩy ra.
"Là chị Tống nhờ tôi trông chừng cậu, tôi mới làm vậy, cậu không cần cảm ơn tôi." Trần Niệm Gia nghiêm túc nói: "Lần sau cậu tự nghĩ cách đi."
Tống Ngôn Xuyên cũng không tức giận, cười he he một tiếng: "Lần sau tôi sẽ không đi học muộn nữa."
Trần Niệm Gia tỏ vẻ nghi ngờ câu nói này, nhưng cô bé cũng không nói nhiều. Hai người vừa mới trở lại lớp học, Tống Ngôn Xuyên mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, giáo viên đã bước vào, đúng là cô giáo ngữ văn nghiêm khắc nhất.
Thật là hú vía, nếu cậu bị tóm ở cổng trường, không biết cô giáo ngữ văn sẽ dạy dỗ cậu thế nào nữa.
Tống Ngôn Xuyên lén lút lấy bánh bao trong túi ra ăn. Chỗ cậu ngồi ở phía sau, lại cúi đầu ăn không lên tiếng, cô giáo ngữ văn còn tưởng cậu đang xem sách giáo khoa, hoàn toàn không để ý. Đến khi cô đi kiểm tra, Tống Ngôn Xuyên đã ăn xong, thật sự đang cầm sách giáo khoa đọc.
Cô giáo ngữ văn còn có chút ngạc nhiên, đứa trẻ này bình thường trong giờ học toàn ngủ, hôm nay định "cải tà quy chính" à?
Trần Niệm Gia cũng nghĩ vậy. Giờ ra chơi cô bé quay lại nhìn, đúng lúc thấy Tống Ngôn Xuyên đang từng nét từng nét ghi chép, cô bé còn thắc mắc, lẽ nào lời của chị Tống thật sự có tác dụng đến vậy?
Ai ngờ đến tiết toán thứ hai, Tống Ngôn Xuyên đã bị thầy giáo Toán bắt được.
Thằng nhóc này quen thói ngủ gật trong giờ học, lại không dám ngủ, mí mắt vừa sụp xuống, cậu liền dùng que diêm chống mí mắt lên.
Lúc đầu còn miễn cưỡng duy trì được, sau đó cậu càng nghe những công thức đó càng buồn ngủ, đột nhiên "bụp" một tiếng, que diêm bật vào đầu bạn ngồi bàn trước. Bạn học đó hét lên một tiếng, thầy giáo toán tức giận không kìm được: "Tống Ngôn Xuyên, em không muốn nghe giảng thì ra sau đứng cho tôi."
Trần Niệm Gia lặng lẽ thu lại ánh mắt, được rồi, cô bé vẫn là nghĩ nhiều quá.
Tống Ngôn Xuyên vô cùng tủi thân, cậu muốn giải thích rằng mình không cố ý dùng que diêm bắn vào đầu bạn học, nhưng thầy giáo toán đang nổi nóng, hoàn toàn không để ý đến cậu, cậu chỉ có thể cô đơn đứng ở mép bảng đen phía sau lớp nghe giảng.
Haizz, đi học thật là khó quá đi!...
Đúng lúc Tống Ngôn Xuyên đang phải trải qua "thử thách" ở trường, tiệm cơm nhỏ của Tống Minh Du chào đón một vị khách đặc biệt. Hạ Quyên đứng dưới gốc cây đa cổ thụ hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng chuẩn bị xong tâm lý, nhẹ nhàng bước đến cửa tiệm.
"Chào cô, tôi đến giao đậu phụ."
"Dì Hạ?" Tống Minh Du không ngờ cô ấy lại đến sớm như vậy, vội vàng mời người vào quán: "Dì ngồi đi, cháu đi rót cho dì cốc nước."
"Không cần, không cần đâu!" Hạ Quyên có chút lúng túng ngồi xuống, như sợ làm bẩn ghế, chỉ ngồi nửa người. Cô ấy nhìn quanh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Quán nhỏ thật đẹp và sạch sẽ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rải xuống mặt đất những vệt sáng li ti. Cô ấy chỉ ngồi trong đó thôi cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Tống Minh Du không nghe lời Hạ Quyên, vẫn lấy cốc tráng men rót một cốc nước đặt trước mặt đối phương, nhìn bọc vải cô ấy đang ôm trong lòng: "Đây là đậu phụ dì dùng cối đá xay à?"