Về điểm này, Lâm Hương không thể đồng cảm với Tống Minh Du. Cô ấy đã làm công nhân ở nhà máy cả đời, ở nhà máy mười năm như một ngày đi đi lại lại trên dây chuyền, thậm chí nhắm mắt cũng có thể mò ra đây là máy dệt kim nào, dây chuyền sản xuất nào, cuộc sống lặp đi lặp lại mới khiến cô ấy cảm thấy yên tâm.
Nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến cô ấy hiểu được quyết tâm của Tống Minh Du, liền dừng chủ đề: "Mỗi thế hệ có suy nghĩ của riêng mình, hôm nay cũng chỉ là nói chuyện tâm sự thôi."
Trần Kế Khai cũng nói: "Chị Lâm của em quen nói nhiều rồi, ở nhà ai cũng bị chị ấy nói qua một lượt, đừng để bụng."
Tống Minh Du đương nhiên sẽ không để bụng. Nếu Lâm Hương không thương cô, mới lười để ý những chuyện này. Cô có mệt không, làm kinh doanh riêng có tủi thân không, người không quan tâm sẽ không để ý nhiều như vậy. Không nói người khác, cách một cánh cửa, dì Tưởng chẳng phải không có những suy nghĩ này sao?
Không những không có suy nghĩ, mà còn bóng gió dò hỏi mấy lần, xem cô kinh doanh riêng có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Tống Minh Du nào có nói cho cô ta, qua loa vài câu, Tưởng Hiểu Hà vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tống Minh Du đoán đối phương ở nhà không ít lần tính toán chuyện này, cũng đành chịu, tự tìm khổ ăn. Cô giơ cốc tráng men lên, cụng vào cốc của Lâm Hương.
"Chị Lâm, chú Trần, cuối tuần vui vẻ!"...
Buổi tối mùa xuân là lúc thư thái dễ chịu nhất. Ăn cơm tối xong lại trò chuyện một lúc lâu, khi trời tối hẳn, hai chị em nhà họ Tống cũng tạm biệt về nhà.
Sau một ngày đi dạo phố và nghỉ ngơi, Tống Minh Du như chiếc điện thoại được sạc đầy pin, lại phục hồi toàn bộ sức sống. Hoàn toàn trái ngược với cô là cậu nhóc lẽo đẽo theo sau, Tống Ngôn Xuyên lúc này như quả bóng bay bị xì hơi, đầu cũng không ngẩng lên nổi.
Cậu nhóc này thật sự buồn lòng rồi.
Cậu khó khăn lắm mới điều chỉnh lại tâm trạng, lúc ra về, dì Lâm lại vô cùng nhiệt tình dúi cho cậu một quyển sách tham khảo, nói là hôm nay ở cửa hàng bách hoá Nam Thành cố ý mua cho cậu và Trần Niệm Gia, hai người mỗi người một bộ, ngày mai sang làm bài tập thì mang theo sách tham khảo làm cùng.
Sách tham khảo rất đắt, dì Lâm tốt quá, nhưng Tống Ngôn Xuyên lại muốn khóc.
Cậu không muốn cái quan tâm nặng trĩu này đâu!
Hai người tắm rửa xong, Tống Minh Du lấy hai cái chậu pha nước nóng, như thường lệ cùng em trai ngồi ngâm chân. Tống Ngôn Xuyên cẩn thận nhúng chân vào nước nóng, lấy hết can đảm nhìn người bên cạnh: "Chị ơi, tại sao em nhất định phải đi học?"
"Hửm?"
"Em nói là tại sao em nhất định phải đi học." Tống Ngôn Xuyên cảm thấy tủi thân: "Rõ ràng mấy hôm trước chị còn khen em giỏi, nói em ngoan, em có thể giúp chị, tại sao em lại không thể không đi học, ở lại quán giúp chị?"
Chế độ giáo dục phổ cập chín năm bây giờ vẫn chưa có, học sinh thời này quả thực muốn nghỉ là nghỉ. Tống Minh Du yên lặng nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của em trai: "Em có thể giúp được bao nhiêu việc? Thu tiền, mời khách, còn gì nữa?"
"Còn, còn..." Tống Ngôn Xuyên vắt óc suy nghĩ: "Em còn có thể giúp chị quảng cáo, giọng em to, em hét một tiếng là cả phố đều nghe thấy. Em, em còn có thể giúp chị giám sát xem họ có trả tiền không."
"Em có thể giúp chị đối chiếu, tính toán chi phí, tính toán lợi nhuận không?"
Chi phí? Lợi nhuận? Tống Ngôn Xuyên ngơ ngác, đây là cái gì?
"Em có biết cách chọn nguồn hàng nguyên liệu, món nào có thể bán trong quán, món nào không thích hợp bán không?"
Nguồn hàng... Nguồn hàng lại là gì, Tống Ngôn Xuyên lắc đầu, đầu càng lúc càng cúi thấp, nghe Tống Minh Du nói từng câu một, trong lòng cậu càng thêm mông lung, hình như cậu cũng không giúp được gì cho chị gái cả.
Tống Minh Du thở dài, xoa đầu cậu nhóc này: "Ngôn Xuyên, thế giới em từng thấy quá nhỏ bé. Từ nhỏ em đã sống trong khu tập thể, bố mẹ bận công việc, chị lại phải đi học, thế giới của em chỉ vỏn vẹn bằng nhà máy dệt kim, cho nên em mới trẻ con nói không muốn đi học nữa."
"Em có biết không, đối với đa số mọi người, đi học mới là con đường tắt tốt nhất." Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt mông lung ngẩng lên của em trai, nhẹ giọng nói: "Cuộc đời mỗi người đều là một ván cờ dài. Em xem chị của em, mở một tiệm cơm nhỏ, có thể tự mình kiếm tiền, đó chính là lá bài tẩy của chị, chỉ cần lá bài này còn nắm trong tay chị, chị mới có đủ tự tin nói những gì mình muốn nói, làm những gì mình muốn làm. Dù chị có làm sai gì, cũng không đến nỗi hoàn toàn bị đánh gục. Chỉ cần tiệm cơm nhỏ còn đó, chị có thể làm lại từ đầu."
"Người khác nhau có những lá bài tẩy khác nhau, có thể là sự nghiệp, có thể là học vấn, có thể là đầu óc của một người... Bất cứ thứ gì cũng được."
Tống Ngôn Xuyên muốn phản bác rằng cậu cũng có thể giống chị mình mở tiệm cơm nhỏ, nhưng cậu lập tức xìu xuống. Cậu ngay cả bếp lò cũng không nhóm được, chị cậu nói cậu có tiềm năng "phá bếp", cậu không mở tiệm cơm nhỏ được.
"Ngôn Xuyên, em còn quá nhỏ, em chưa từng thấy núi cao bao nhiêu, biển sâu thế nào, em chưa từng trải qua bất cứ điều gì, cũng chưa có được lá bài tẩy nào, bây giờ em thậm chí còn chưa có cơ hội được ngồi vào bàn cờ. Đúng vậy, em đương nhiên có thể bất chấp tất cả mà lựa chọn từ bỏ con đường học hành này, nhưng đến sau này khi em phát hiện lựa chọn này là sai lầm, không còn lá bài tẩy này để chống đỡ cho em, lúc đó em định làm thế nào?"
Nếu kiếp trước Tống Minh Du có một môi trường học tập tốt hơn, có lẽ cô đã có thể thi đỗ đại học, chứ không phải sau khi kết thúc chín năm giáo dục phổ cập lại miễn cưỡng học hết cấp ba, tốt nghiệp xong liền ra xã hội làm thuê.
Những lúc bị ông chủ áp bức làm việc 996, những lúc không lấy được lương phải căng da đầu đi tìm cách đòi lương, cô vẫn luôn nghĩ, có lẽ năm đó thi đỗ đại học thì mọi chuyện đã khác.
Không phải nói có bằng đại học là mọi việc đều suôn sẻ, mà là có những ngưỡng cửa đặt ra ở đó. Cùng một con đường vòng, người tốt nghiệp cấp ba như cô phải đi nhiều hơn, vất vả hơn người khác. Dù sau này cô đã có tất cả, nhưng cảm giác hoảng sợ và tự ti đó vẫn âm ỉ đau nhói sâu trong lòng cô.
Cô không ép buộc Tống Ngôn Xuyên sau này phải học trường đại học danh tiếng nào, cô không có tâm lý mong em trai thành rồng, nhưng cô hy vọng Tống Ngôn Xuyên có thể đưa ra quyết định trong trạng thái trưởng thành hơn. Nếu lúc đó cậu thật sự vẫn không thay đổi ý định ban đầu, muốn làm nhân viên cho cô, cô cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, hai chị em cùng nhau phát triển tiệm cơm nhỏ này lớn mạnh cũng rất tốt.