Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:32
Cậu ấy vừa xuống xe đã liên tục cảm ơn. Vân Sơ Hoài ném hết vali và ba lô cho cậu.
"Chị, chẳng phải nói đây là phần thưởng đưa em về nhà sao? Mấy thứ này chị đều cho em à? Vậy chị thì sao?"
Kiều Chính Ngộ ngạc nhiên đến mức suýt nhảy dựng lên.
Vân Sơ Hoài đưa một ngón tay đặt trước môi ra hiệu giữ im lặng:
"Cho em thì cứ nhận đi. Chị đã lấy được thứ mình cần rồi."
Cậu nhìn cô từ đầu tới chân, ngoài chiếc ba lô nhỏ đeo sát người ra thì không còn gì khác. Túi áo cũng xẹp lép, chẳng giống ai đang cất giữ vật tư. Nhưng cậu cũng từng đọc nhiều tiểu thuyết, xem phim về tận thế, biết vật tư lúc này quý giá thế nào. Thế mà cô lại đưa hết cho cậu?
"Cảm ơn chị nhiều lắm!"
Kiều Chính Ngộ cảm động muốn rơi nước mắt.
Vân Sơ Hoài phẩy tay:
"Được rồi, chị thực sự lấy được thứ mình cần. Chị có dị năng, thiếu gì sẽ tự đi kiếm. Em cũng tranh thủ lên nhà đi, lát nữa lũ xác sống sẽ quay lại."
Cậu ấy gật đầu, đeo ba lô lên, xách theo dao, chuẩn bị lên lầu. Vân Sơ Hoài thì quay xe, chuẩn bị rời đi.
Trước khi xe nổ máy, Kiều Chính Ngộ lại gọi cô.
Vân Sơ Hoài ngoái đầu lại:
"Sao thế? Muốn chị đưa lên tận cửa à?"
Cậu ấy lắc đầu:
"Chị, chị sẽ đến thành phố H chứ? Chúng ta... còn gặp lại nhau chứ?"
"Ai mà biết được." Cô phất tay: "Nếu cả hai còn sống, có lẽ sẽ gặp."
"À đúng rồi, chị, em còn chưa biết tên chị."
"Vân Sơ Hoài."
Cô rời đi, để lại một mình Kiều Chính Ngộ đứng đó, ôm vật tư trong lòng không ngừng lặp lại cái tên ấy. Cậu cứ cảm thấy rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
Vân Sơ Hoài... Vân Sơ Hoài...
Một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu ấy bừng tỉnh.
Không phải đây là tên hoa khôi của trường bọn họ sao?
Thử hỏi ký túc xá nam nào mà chưa từng bàn tán về hoa khôi, bọn họ cũng vậy.
Cậu ấy chưa từng thấy mặt hoa khôi trong truyền thuyết, chỉ nghe bạn cùng phòng kể rằng cô đã bảo lưu ngay đầu năm học. Khi đó còn có rất nhiều lời đồn không hay, nào là có bầu, nào là được bao nuôi...
Nghĩ đến những gì vừa xảy ra, cậu ấy nhìn theo bóng dáng oai phong cưỡi xe máy của Vân Sơ Hoài mà cảm thán: lời đồn thật không thể tin.
Sau khi tiễn Kiều Chính Ngộ, Vân Sơ Hoài không đi xa, tìm một nơi an toàn dừng lại, cất xe rồi bước vào không gian.
Chưa kịp đứng vững, một bóng đen đã lao tới. Cô nhanh chóng né sang bên.
"Oa Bao Nhục, ngoan. Chờ tao thay đồ đã rồi hãy lại gần."
Oa Bao Nhục bị cô định tại chỗ, vung móng muốn tiếp cận chủ nhân.
Cả ngày nay cô không vào không gian, đồng nghĩa với việc Oa Bao Nhục đã ở một mình suốt năm ngày. Dù đồ ăn không thiếu, chỗ chơi cũng đủ, nhưng nó là mèo rất quấn người, xa chủ năm ngày thực sự đã nhớ lắm rồi.
Huống chi hôm nay cô lăn lộn bên ngoài, người dính đầy máu xác sống, quần áo thì dơ bẩn. Cô sợ mèo cưng bị lây nhiễm, nên phải thay đồ thật nhanh và đi tắm sạch sẽ.
Vân Sơ Hoài chuyển Oa Bao Nhục ra khu vườn ngoài biệt thự cho nó chơi, sau đó cởi bỏ trang bị và quần áo dơ, bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng thật lâu.
A, tắm nước nóng đúng là chuyện tuyệt vời.
Tắm xong, cô nhét quần áo bẩn vào túi rác, niêm phong lại để khi ra ngoài sẽ vứt bỏ. Trang bị thì được cô cẩn thận vệ sinh, khử trùng bằng đèn tia cực tím, rồi phủ thêm lớp dầu bảo vệ.
Xong xuôi mọi việc, cô mặc đồ ở nhà mềm mại, nằm dài trên ghế sofa, ôm mèo trong lòng, lấy đồ ăn đặt trước tận thế từ kho ra.
Thức ăn trong kho luôn giữ được trạng thái ban đầu. Món giao tận nơi vẫn nóng hổi như mới, ly kem đá trái cây pha sẵn vẫn nguyên vẹn hình dáng.
Vừa ăn, cô vừa thao tác trên giao diện ánh sáng của hệ thống.
Vườn rau phát triển rất nhanh, đặc biệt là lúa nước đã thu hoạch một đợt. Lúa mì chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể gặt đợt đầu tiên. Các loại rau thì mỗi loại trồng không nhiều nhưng đã có hàng dự trữ trong kho. Chỉ là hơi đơn điệu, làm được ít món, có vẻ cần nâng cấp không gian thêm nữa, cố gắng trồng đủ mọi thứ.