Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:32
Bên ngoài, lũ xác sống đã được dọn gần hết. Một vài con vẫn còn cái đinh băng cắm trên đầu, chắc là do Trình Tu Ý làm. Anh đã ngồi sẵn trên xe, chỉ chờ cô quay lại.
Vân Sơ Hoài tìm thấy xe máy của mình, nhảy lên, khởi động.
"Đi."
Một lệnh ngắn gọn, cả nhóm lập tức rời khỏi trung tâm thương mại.
Họ lái xe theo hướng ngược lại với chiếc xe mà họ đã gặp trước đó, bởi phần lớn xác sống đã bị dụ đi về phía đó. Vân Sơ Hoài dẫn đầu, thu hút xác sống hai bên đường. Các xe còn lại giữ khoảng cách phía sau.
Đến một bãi đất trống, cả nhóm dừng lại. Trình Tu Ý dẫn người tiêu diệt nốt lũ xác sống còn sót lại. Vân Sơ Hoài tiếp tục dụ bầy, vòng một vòng lớn mới quay lại.
Khi thấy cô trở về, mọi người liên tục cảm ơn. Cô chỉ gật đầu, rồi quay sang Trình Tu Ý.
"Mục tiêu của anh đã đạt được. Chúng ta giải tán tại đây."
Trình Tu Ý không ngờ cô lại nói thẳng như vậy. Bao nhiêu lời định nói chợt nghẹn lại nơi cổ họng. Đúng thôi, họ quen nhau chưa đầy một ngày, vốn chỉ là tạm thời hợp tác. Giờ mục đích đã xong, anh phải về nhà.
Đám người sống sót nghe xong liền hoảng lên.
"Giải tán? Thế chúng tôi phải làm sao đây?"
Họ vừa mới thoát chết, không muốn lại một lần nữa đối mặt với lũ xác sống.
"Sao, tôi còn phải nuôi các người à?"
Vân Sơ Hoài bật cười. Cô đã cứu họ ra đến đây là quá tốt rồi, mà nhìn thái độ này thì rõ là muốn bám theo không buông. Cô chẳng rỗi hơi dắt theo đám phiền phức, lỡ đâu còn hại mình.
Cô giang tay nói tiếp.
"Làm ơn hiểu cho. Tôi chỉ là một người sống sót bình thường. Mục đích đến trung tâm thương mại là để tìm vật tư cho bản thân, chưa bao giờ bao gồm việc cứu người. Gặp các người là ngoài ý muốn. Cứu được thì tốt, chỉ vậy thôi."
Người kia không nói được gì. Ý cô đã quá rõ ràng. Cứu ra được là may mắn lớn rồi, còn đòi hỏi gì nữa.
Nghe đến đây, một số người yếu đuối đã bật khóc.
Vân Sơ Hoài không hề mủi lòng. Trình Tu Ý bất ngờ lên tiếng.
"Nếu ai muốn thì đi cùng tôi. Tôi cũng đang về nhà."
Câu nói khiến mọi người phấn chấn, bắt đầu tiến lại gần anh.
Vân Sơ Hoài nhướng mày. Không ngờ lại có người tìm đến rắc rối như vậy.
"Nhà anh không ở thành phố này."
"Tôi ở thành phố S."
Nghe đến thành phố S, đám người lại tiu nghỉu. thành phố S cách đây rất xa, phải vượt qua mấy tỉnh. Dù Trình Tu Ý có dị năng, ai dám chắc họ sống sót được tới nơi?
Rõ ràng có người không muốn đi xa đến vậy. Tiếng khóc lại vang lên.
Vân Sơ Hoài bị làm ồn đến nhức đầu, quyết định đưa ra một gợi ý.
"Có lẽ các người nên tìm chỗ ẩn nấp đợi cứu viện, hoặc tự tìm cách sinh tồn. Nếu điều kiện cho phép, có thể đến thành phố H. Ở đó có quân đội, khả năng cao sẽ lập khu an toàn."
Nghe đến hai chữ quân đội, Trình Tu Ý ngẩng lên nhìn cô một cái.
"Dù cho quân đội cũng bị lũ xác sống tấn công, họ vẫn có vũ khí. Tôi tin rằng họ sẽ kiểm soát được tình hình. Khi ổn định rồi, chắc chắn sẽ tổ chức cứu viện. Thành phố này lớn, lại gần thành phố H, khả năng cao sẽ được ưu tiên cứu trợ. Nếu không có gì bất trắc, nhanh thì một tuần, chậm cũng trong vòng một tháng sẽ có người đến."
Trình Tu Ý có chút bất ngờ. Cô phân tích rất hợp lý. Quả thực đó là cách làm của quân đội thành phố H. Nếu không vì bắt buộc phải về nhà, anh cũng sẽ chọn tới đó.
Anh gật đầu.
"Cô ấy nói đúng. thành phố H có quân đội đóng quân. Khi có biến, họ sẽ nhanh chóng lập khu an toàn. Nếu đến cứu viện, nhà thi đấu thành phố sẽ là nơi đóng quân đầu tiên."
Vân Sơ Hoài không biểu lộ gì, nhưng trong lòng khẽ động. Làm sao anh ta biết nhà thi đấu sẽ là nơi trú ẩn đầu tiên? Chẳng lẽ cũng là người trọng sinh? Nhìn không giống lắm.
Nghe hai người nói vậy, những người còn lại cũng dần bình tĩnh.
"Tôi... tôi sẽ ở lại đây." Có người đã quyết định.
"Tôi cũng vậy. Tôi muốn về nhà xem người thân ra sao."
Cuối cùng trong bảy người thì năm người chọn ở lại, hai người theo Trình Tu Ý.