Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:33
Trình Tu Ý nhanh chóng lên đến tầng năm. Trên này số lượng xác sống không còn nhiều, vừa thấy anh, đám chúng liền lục tục lao tới. Vài mũi băng trụ từ tay anh đã giải quyết xong chúng.
Vừa chiến đấu vừa chạy lên lầu khiến anh bắt đầu thở hổn hển. Cảm giác thể lực bị rút cạn rất nhanh, nhất là sau khi dùng dị năng. Anh đoán dị năng có lẽ tiêu hao thể lực. Nếu chỉ chạy đến tầng năm mà đã mệt thế này, thì Vân Sơ Hoài ở dưới tầng dụ xác sống có lẽ còn kiệt sức hơn.
Anh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình lo lắng thừa. Không biết từ khi nào, Vân Sơ Hoài đã lên đến tầng hai, đang ngồi trên một chiếc xe trượt nhỏ, thoải mái vòng vòng dẫn dụ đám xác sống trong hành lang.
Cô lấy đâu ra lắm thứ kỳ quặc như thế, nào là vũ khí tự chế, rồi drone, giờ lại thêm cả xe trượt?
À đúng rồi, nơi này là trung tâm thương mại, chắc là cô nhặt được xe trượt từ cửa hàng nào đó.
Thấy cô không sao, Trình Tu Ý quyết định tìm chỗ nghỉ ngơi. Anh quan sát xung quanh, thấy một cửa hàng đồ thể thao nên đi vào, chuẩn bị vài thứ cần thiết.
Sau khi lên tầng hai, Vân Sơ Hoài ghé qua vài cửa tiệm. Khi đám xác sống sắp đuổi kịp, cô bắt đầu vòng quanh kéo giãn khoảng cách. Các cửa hàng quần áo ở tầng hai đều là thương hiệu cao cấp, diện tích nhỏ, nhiều vách ngăn. Nếu đi vào từng gian một rất dễ bị xác sống chặn lối.
Vì tầng hai quá rắc rối, cô không lấy hết được đồ. Sau khi kéo giãn được khoảng cách, cô quay về căn phòng chứa đồ nhỏ ban nãy, cất xe trượt rồi chui qua ô cửa sổ nhỏ để rời khỏi đó, không thèm quan tâm đến lũ xác sống nữa.
Ra ngoài rồi, cô tiếp tục bám sát tường trèo lên trên. Tầng ba cũng có một căn phòng nhỏ ở vị trí tương tự, chính là mục tiêu của cô.
Cửa sổ ở đây đóng kín, bên trong tối om. Cô không dám xông vào ngay, đứng bên ngoài nhìn qua lớp kính. Cửa trong có vẻ được khóa kỹ. Cô dùng móng vuốt phá kính, trong phòng lập tức vang lên một tiếng hét.
Có người?
Nghe động tĩnh thì không chỉ một người, hình như họ đều bị dọa sợ, đang túm tụm run lẩy bẩy. Thấy một cái đầu người lấp ló ngoài cửa sổ, họ tưởng là xác sống, nhưng sinh vật kia lại không nhúc nhích. Ánh sáng từ ngoài hắt vào khiến họ không nhìn rõ mặt.
Đến khi nghe thấy giọng nói vang lên từ bên ngoài:
"Người sống sót à?"
Là một giọng nữ rất dễ nghe.
Vừa nghe thấy là người, cả đám lập tức kích động.
"Cô đến cứu bọn tôi đúng không?"
"Những con quái đó đáng sợ quá..."
"Làm ơn cứu với..."
"Hức hức... tôi muốn về nhà..."
Vân Sơ Hoài nhíu mày, thấy nhức cả đầu.
"Suỵt, im lặng đi, muốn dụ xác sống đến à?"
Vừa nhắc tới xác sống, đám người lập tức nín thinh.
Cô trèo vào qua cửa sổ, bật đèn pin cỡ nhỏ lên mới nhìn rõ bốn người trong phòng, hai nam hai nữ. Một đôi nam nữ trẻ có vẻ là người yêu, đang ôm chặt nhau. Còn lại là một cậu nam sinh cao lớn, trông còn rất trẻ, và một phụ nữ trung niên mặc tạp dề, chắc là nhân viên ở đây.
Khi Vân Sơ Hoài nhìn họ, họ cũng đang quan sát cô. Không ngờ lại là một cô gái nhỏ, nhìn qua có lẽ chỉ hơn cậu nam sinh cao kia một chút. Nhưng với trang bị đầy đủ thế kia, lại còn leo được lên tận tầng ba, trong mắt họ cô chính là cứu tinh.
Nhưng Vân Sơ Hoài thì chẳng định làm cứu tinh của ai. Tầng này có đồ cô cần, phải tranh thủ lúc đã cắt đuôi xác sống để lấy bằng được.
Giờ gặp phải đám người này, e là không dễ xử.
"Chị ơi, chị là người của đội cứu hộ à?" Cậu nam sinh cao nhỏ giọng hỏi.
Cậu ấy trông rất ngoan, chắc là học sinh cấp ba. Trong bốn người thì chỉ cậu ấy có vẻ còn giữ được bình tĩnh.
"Không, chị cũng chỉ là người sống sót."
Câu trả lời này rõ ràng không phải điều họ mong đợi, sắc mặt cả đám sa sầm. Cô gái trong cặp đôi còn bật khóc.
"Đừng khóc nữa, tiếng khóc sẽ dẫn xác sống đến." Vân Sơ Hoài cảnh cáo. Nhưng cô ta như đã sụp đổ, càng khóc to hơn. Thấy vậy, Vân Sơ Hoài rút dao kề thẳng lên cổ cô ta:
"Im miệng."