Chương 48

Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế

Cửu Thị Cửu 29-11-2025 21:17:32

Người theo anh là một dì và một người đàn ông ngoài ba mươi. Người đàn ông đó nói mình đi làm xa đã lâu, không còn chỗ nào ổn định ở đây, nhà lại gần thành phố S nên muốn theo cùng về. Xe của anh ta có thể để lại cho nhóm còn lại. Dì kia thì đã lớn tuổi, con trai duy nhất sống ở nơi khác. Nếu ở lại, chỉ có đường chết. Giờ đôi tình nhân đi một xe, ba người còn lại đi xe kia. Đúng lúc đó, Kiều Chính Ngộ bước lên, lấy hết can đảm nói. "Chị, chị có thể đưa em về nhà không? Em... em không biết lái xe, lại không cùng đường với họ. Em rất lo cho ba mẹ. Chị chỉ cần đưa em đến gần nhà là được. Em sẽ đưa vật tư của mình cho chị. Làm ơn..." Cậu ấy gần như sắp khóc, khiến Vân Sơ Hoài đành gật đầu đồng ý. Trong nhóm này, đây là người bình tĩnh nhất. Cô vẫn có ấn tượng tốt. Cậu không hề đòi hỏi như những người khác, rất biết điều. Chỉ với điều đó thôi, cô quyết định giúp. Mọi người nhanh chóng chia nhóm, lên xe rời đi. May mà xe máy của Vân Sơ Hoài khá lớn, chở hai người vẫn dư sức. Nhưng thêm hai vali và hai ba lô lớn thì không thể chở nổi nữa. Không thể dùng không gian chứa đồ trước mặt người khác thật phiền. Cô đành quyết định tặng một chiếc vali cho Trình Tu Ý. Anh cảm ơn cô, trước khi đi còn hỏi có muốn đi cùng không nhưng bị từ chối. Anh cũng không miễn cưỡng. Sau khi chào tạm biệt, mỗi người một hướng, rời đi. Vân Sơ Hoài vừa hỏi đường vừa phóng xe chở Kiều Chính Ngộ vun vút trên đường. Cậu ấy sức khỏe tốt, sau lưng đeo một ba lô to, hai tay mỗi tay xách thêm một ba lô và một vali cỡ lớn. Cậu ấy dè dặt hỏi: "Chị, chị với anh Trình không phải là người yêu à?" "Người yêu? Hôm qua bọn chị mới quen nhau thôi, chỉ là tình cờ gặp rồi tạm thời lập đội. Nếu không có anh ấy, chị cũng không dám một mình vào trung tâm thương mại." "Ơ? Em thấy anh ấy quan tâm chị lắm mà." "Chắc tại anh ấy là người tốt. Nếu không thì sao lại chịu để bọn em đi cùng." Vân Sơ Hoài và Kiều Chính Ngộ cứ thế vừa trò chuyện vừa lái xe. Cậu thiếu niên cũng dần cởi mở hơn. "À đúng rồi, chị lợi hại như vậy, nhìn tuổi chắc cũng cỡ em thôi nhỉ." "Chị mười chín." Kiều Chính Ngộ kinh ngạc bật thốt: "Mới mười chín thôi à? Tháng sau em mới mười tám, năm nay mới thi đậu đại học, là sinh viên T đại của thành phố mình." "Ồ, vậy là em đúng là đàn em của chị rồi. Hôm qua vẫn chưa nghỉ hè mà, sao em lại về nhà sớm?" "Thật không ngờ, chị là đàn chị à. Trùng hợp ghê luôn. Em xin phép về trước đó, mà chị cũng đâu có ở trường." "Chị bảo lưu rồi." Vân Sơ Hoài nhanh chóng đánh tay lái ôm cua, suýt nữa làm cậu ấy phía sau lộn nhào xuống đường. Nhắc đến trường, giọng Kiều Chính Ngộ có phần trùng xuống: "Không biết trong trường bây giờ thế nào rồi. Em mới làm quen được một nhóm bạn..." Vân Sơ Hoài không nói gì thêm, bởi vì bạn bè, bạn học, thầy cô của cô cũng đều ở đó. Ở kiếp trước, cô chưa từng gặp lại bất kỳ người quen nào trong số những người sống sót tại căn cứ. Hai người im lặng một lúc. Chiếc xe máy vọt qua từng cụm xác sống, bỏ chúng lại phía sau. Cuối cùng Kiều Chính Ngộ lại cất tiếng: "Chị không sợ mấy con xác sống đó à?" "Sợ chứ. Nhưng bọn chúng không còn là người nữa rồi. Xác sống sẽ không vì trước kia từng là đồng loại mà nương tay. Trong mắt chúng, chúng ta chỉ là thức ăn. Nếu chạy không thoát, chỉ có thể liều mạng mà sống sót. Muốn sống thì phải đủ tàn nhẫn để giết chúng." Thấy sắp tới khu chung cư Kiều Chính Ngộ nói, Vân Sơ Hoài nói tiếp: "Vì em là đàn em nên chị khuyên thật lòng. Giờ em đã có dị năng, nếu không sợ thì nên thử tiêu diệt một vài con, biết đâu có thể mạnh lên. Còn nếu sợ thì cứ ở trong nhà chờ cứu viện. Nếu có thể thì lên tầng thượng cầu cứu, hoặc đến nhà thi đấu thành phố." Kiều Chính Ngộ nghiêm túc gật đầu: "Cảm ơn chị." Rất nhanh, họ đã đến nơi. Khu này là một chung cư mới xây, dân cư chưa đông, nên xác sống trong khu cũng không nhiều. Vân Sơ Hoài theo cách cũ dụ đám xác sống đi chỗ khác, rồi lái xe vào, dừng ngay dưới lầu nhà Kiều Chính Ngộ.