Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:33
Tận thế là như vậy. Những ai còn sống đều không tránh khỏi lo lắng cho người thân ở nơi xa.
Vân Sơ Hoài vỗ vai Trình Tu Ý, an ủi: "Họ nhất định sẽ bình an vô sự."
"Cảm ơn." Trình Tu Ý gượng cười. Trong lòng họ đều biết, thảm họa đến bất ngờ, chẳng ai đoán được ai sẽ là người đầu tiên biến thành xác sống.
"Ục ục." Bụng Trình Tu Ý đột ngột phát ra âm thanh.
"Xin lỗi, tôi bị kẹt ở đây cả ngày rồi..." Chưa nói xong, trước mặt đã có một thanh bánh quy ép được đưa tới.
"Cho anh."
"Cảm ơn." Trình Tu Ý xấu hổ nhận lấy. Một người đàn ông trưởng thành như anh, bị nhốt cả ngày chẳng làm được gì, lại còn được một cô gái nhỏ tuổi hơn giúp đỡ.
Vân Sơ Hoài cũng lấy một thanh bánh từ người, xé vỏ gặm nhấm.
Ra ngoài, để giảm bớt gánh nặng, cô chỉ mang một chiếc ba lô thể thao nhỏ, bên trong có vài thanh bánh quy ép và sô-cô-la. Dù có không gian, cô vẫn mang ba lô theo để tránh người khác nghi ngờ.
Vì trời quá nóng, sô-cô-la đã tan chảy. Cô dùng băng của Trình Tu Ý để làm đông lại rồi chia nhau ăn.
Nếu không có người bên cạnh, giờ này cô đã chui vào không gian nghỉ ngơi rồi. Trong không gian có hồ bơi, có giường lớn êm ái, có cả bếp với các món kem và nước trái cây mát lạnh đang chờ. Chẳng cần phải chen chúc trong cái chỗ chật hẹp này, đến chỗ nằm tử tế cũng không có.
Hai người lặng lẽ ăn xong, Vân Sơ Hoài nói: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, tiếp tục đi thu gom vật tư. Anh định về nhà luôn à?"
"Ừ, nhưng tôi cũng cần chuẩn bị một ít đồ để dùng trên đường." Trình Tu Ý liếc nhìn cô, mỉm cười: "Hay là mai ta tạm thời lập đội, cô cũng nói rồi mà, dị năng của tôi khá mạnh đấy."
Vân Sơ Hoài hơi do dự. Một mặt, nếu có người bên cạnh sẽ khó sử dụng không gian. Mặt khác, dị năng hệ băng của anh mạnh hơn cô, hai người phối hợp thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Suy nghĩ vài giây, cô đưa tay ra: "Được. Hợp tác vui vẻ."
Trình Tu Ý bắt tay cô: "Hợp tác vui vẻ."
Trước khi nghỉ ngơi, hai người kiểm tra lại những thứ hiện có trong tay.
Vân Sơ Hoài có mô tô, máy bay không người lái và vũ khí. Cô chuẩn bị hành trang nhẹ, chiếc mô tô đã được cất trong không gian. May mắn là lúc ấy cô lái xe vòng ra phía sau trạm dừng rồi mới thu vào, nên Trình Tu Ý chắc hẳn không nhìn thấy. Sáng mai chỉ cần ra phía sau sớm một chút, đưa xe ra là ổn.
Trình Tu Ý lúc tránh nạn thì không mang theo nhiều đồ, nhưng trong xe anh vẫn còn vài món có thể tận dụng được, như dây kéo, đèn pin công suất lớn. Chỉ tiếc là không có vũ khí. Cái mỏ lết tuy dùng để đập xác sống cũng được, nhưng so với trang bị cao cấp trên người Vân Sơ Hoài thì đúng là chênh lệch thấy rõ... Thôi thì anh nên tập trung luyện dị năng của mình thì hơn.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, chiếc xe của anh đang đỗ trước một trụ bơm xăng trong trạm, là chiếc SUV cỡ lớn. Cửa xe đã đóng, không có dấu hiệu hư hại gì, chỉ là vòi bơm vẫn cắm trong bình xăng, nhìn là biết lúc đó xảy ra chuyện bất ngờ.
Thật ra Vân Sơ Hoài còn có nhiều đồ hơn thế, tất cả đều cất trong không gian. Nhưng hiện giờ có thêm một dị năng giả hỗ trợ còn đáng giá hơn cả mớ trang bị kia.
Hai người thống nhất, sáng mai sẽ quét sạch trạm dừng này một lượt để thu thập vật dụng hữu ích.
Căn phòng nhỏ họ đang ở quá chật chội, ngoài một chiếc bàn và hai cái ghế thì chẳng còn gì khác.
Trình Tu Ý rất ga lăng, nhường bàn cho cô nằm, còn mình thì ngủ dưới sàn.
Trước khi ngủ, Vân Sơ Hoài không quên cắm sạc cho máy bay không người lái.
Giờ đã là tháng Mười, trời sáng ngày càng muộn.
Năm giờ sáng, trời vừa tờ mờ, màn đêm dần lui, vài vì sao còn lấp lánh trên bầu trời xanh thẫm. Nhưng tiếng gào rú của xác sống vọng đến từ bên ngoài lại phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm.
Vân Sơ Hoài ngồi dậy từ trên bàn, vươn vai một cái. Bàn quả thật không phải chỗ để nằm, vừa cứng vừa cấn, khiến cô đau mỏi cả người. Phải xoa lưng một lúc mới thấy đỡ. Khi quay lại không gian, cô nhất định phải nghỉ ngơi tử tế một phen rồi mới ra ngoài tiếp.