Chương 30

Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế

Cửu Thị Cửu 29-11-2025 21:17:34

Hiện tại vẫn là thời kỳ đầu tận thế, hệ thống điện vẫn còn hoạt động. Nhưng nếu không có người bảo trì, các nhà máy điện chỉ cầm cự được khoảng một tháng, chưa kể nếu đường dây bị phá hỏng, sẽ mất điện sớm hơn. Nhà máy thủy điện hay điện gió thì còn trụ được lâu hơn một chút. Kiếp trước, các căn cứ phần lớn sử dụng điện mặt trời để duy trì nguồn điện. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể đảm bảo có điện. Muốn dùng nhiều điện hơn, phải dùng tinh hạch để mua. Một số người cũng sẽ lắp tấm pin mặt trời trên địa bàn của mình, sống nhờ việc bán điện. Tuy căn cứ cũng có dị năng giả hệ lôi, nhưng luồng điện do họ phát ra có sức mạnh quá lớn và khó kiểm soát, nên chủ yếu dùng để chiến đấu. Trước khi chết, Vân Sơ Hoài còn nhớ căn cứ vẫn đang nghiên cứu tính ổn định của dị năng hệ lôi. Trụ bơm vẫn còn hoạt động. Vân Sơ Hoài không có thẻ bơm xăng, mà nhân viên trạm xăng biến thành xác sống cũng đã bị máy bay không người lái dụ đi. Dù vậy, cô cũng không định ngoan ngoãn dùng súng bơm để lấy dầu. Quá chậm. Cô không dám chắc máy bay không người lái có thể dụ sạch đám xác sống gần đó. Biết đâu còn lũ khác đang bị âm thanh hấp dẫn mà kéo đến. Cô đi đến một khu vực trống cạnh trạm xăng, trên mặt đất có vài nắp đậy hình vuông dày nặng, bên cạnh còn dựng biển cảnh báo cấm lửa. Chính là chỗ này, khu bể chứa dầu. Vân Sơ Hoài cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận an toàn rồi mới rút dao cánh tay, rót năng lượng vào, phá nắp khóa. Cô đặt tay lên đó, thu luôn bể dầu dưới đất vào không gian. Dưới này chôn ba bể xăng và một bể dầu diesel. Theo nguyên tắc làm người chừa đường lui, Vân Sơ Hoài không thu sạch, để lại một bể xăng cho những người sống sót khác. Xử lý xong, cô cũng chuẩn bị rời đi. Nhiệm vụ đêm nay đã hoàn thành, cô cần tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, trong bụi cây ven đường vang lên tiếng sột soạt, dường như còn xen lẫn hơi thở gấp gáp của dã thú. Không phải chứ, định đi rồi mà còn gặp chuyện? Vân Sơ Hoài bất đắc dĩ thở dài. Nhưng dù trong lòng càu nhàu, cô vẫn cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu. Đã hơn mười giờ đêm. Giờ này nếu còn có thứ gì xuất hiện bên ngoài thì chỉ có thể là người sống hoặc xác sống. Mà với âm thanh vừa rồi thì chắc chắn là xác sống. Có thể trốn trong bụi cây thấp như vậy, chứng tỏ thể hình con xác sống này không lớn. Cô đoán là một loại xác sống động vật. Trong tận thế, không chỉ con người bị biến đổi mà động vật cũng vậy. Ở thành phố, phổ biến nhất là mèo, chó, chuột. Chúng còn khó đối phó hơn cả xác sống người. Sau khi nhiễm virus, chúng trở nên hung tàn như dã thú. Thể hình nhỏ khiến chúng tấn công bất ngờ, gần như không thể phòng bị. Chúng còn có thể chui vào những nơi ẩn nấp của con người. Kiếp trước, căn cứ không chỉ lo xác sống tràn đến mà còn phải đề phòng lũ xác sống chuột đào hầm dưới lòng đất, cùng xác sống chim bay lượn tấn công từ trên cao. Vân Sơ Hoài giơ dao chắn trước ngực, lùi chậm về phía sau để giãn khoảng cách với bụi cây. Cô không nghĩ mình có thể cứ thế lùi về sát tường rồi leo lên mà không bị tấn công. Là xác sống thì tất nhiên sẽ không để con mồi đi dễ dàng. Khi cô vừa lùi thêm vài bước, đối phương liền nhịn không nổi nữa. Một bóng đen lao ra từ bụi rậm, dán sát mặt đất phóng thẳng về phía cô. Ngay lúc nó sắp đến gần, Vân Sơ Hoài bình tĩnh giơ chân đá mạnh, dao bật ra từ giày trực tiếp cắt đi một phần thân thể nó. Con xác sống bị cú đá đẩy văng xa vài mét. Nhìn kỹ lại, thì ra là một con xác sống mèo. Bụng nó bị lưỡi dao cắt trúng, lộ ra xương sườn trắng bệch ôm lấy nội tạng, ruột gan còn đang trào ra. Nhưng đầu nó không bị thương, nên chẳng ảnh hưởng gì. Nó nằm sấp trên mặt đất, rít lên đầy căm phẫn. Từ bốn phương tám hướng cũng vang lên tiếng gầm gừ của những con xác sống khác, dường như đang đáp lại nó. Từ xa, tiếng bước chân rối loạn vang lên ngày một gần.