Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:33
Chỉ là họ đã trốn suốt hơn một ngày, ai nấy đều đói đến hoa mắt. Nhiều người bụng đã réo liên hồi, nhưng không dám nói gì với cô.
Vân Sơ Hoài nghe thấy tiếng bụng réo vang khắp nơi, khẽ thở dài, bảo họ đi lấy thức ăn.
Đồ ăn ở đây phần lớn là nấu tại chỗ rồi ăn ngay, thực phẩm ăn liền không có nhiều, đa phần đều là nguyên liệu sống. Những món đã chế biến xong để ngoài từ hôm qua, lại nằm gần lũ xác sống nên không ai dám động vào. Cô bảo họ lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Họ cũng hiểu tình hình hiện tại, liền mỗi người một tay tìm túi đựng thức ăn.
May mà tầng ba vẫn còn yên ổn. Sau khi lấy xong vũ khí và thực phẩm, Vân Sơ Hoài liền bảo bốn người đó trèo lên trên.
Kiều Chính Ngộ dẫn đầu, cả nhóm cúi người bò lên theo lối thang máy.
Nhờ vậy, Vân Sơ Hoài có chút thời gian để thu gom thêm vật tư.
Đám nguyên liệu sống kia để lâu cũng hỏng, hiện thời tiết vẫn nóng, chẳng mấy chốc sẽ phân hủy. Cô thấy thà gom về còn hơn để phí. Cô đi từng cửa tiệm, thu dọn những nguyên liệu chưa bị dơ bẩn, vứt bỏ những thứ đã bắt đầu thối rữa. Lượng đồ lấy được không nhiều, nhưng cũng đủ để thêm vài món vào thực đơn, vả lại đều có thể chế biến ngay. Đống nguyên liệu trong không gian của cô thì khác, nhiều loại còn chưa trưởng thành, có loại thậm chí chưa có chỗ để trồng. Thực phẩm có thể ăn được hiện chỉ còn mớ đồ tích trữ từ trước.
Ngoài thực phẩm, cô còn lấy thêm ít dụng cụ như chén đũa dao nĩa. Lúc này cô mới sực nhớ, mình vậy mà quên mua cả bát đũa! Làm bếp mà không có bát thì ăn kiểu gì? Ngay cả dao nĩa muỗng để ăn cũng phải chuẩn bị.
May mà ở đây có đủ đồ. Cô gom hết những cái còn sạch và chưa bóc tem, còn lấy thêm mấy cái bàn ghế, vài tủ sắt trưng bày. Kể từ khi dùng tủ đập chết một con xác sống trong tiệm sửa xe, cô bắt đầu nhận ra nên mang theo ít "vũ khí ám khí", để bù vào điểm yếu không đánh xa được của mình.
Trước khi rời tầng ba, cô cũng chuẩn bị một cái ba lô như mấy người kia, nhét vào ít đồ ăn rồi đeo lên lưng.
Cô nhanh chóng thám hiểm hết tầng ba, rồi leo lên tầng bốn. Tầng này cùng tầng năm bày bán đủ loại hàng hóa, chia ra các khu điện máy, đồ gia dụng, đồ chơi, tạp hóa...
Vân Sơ Hoài đi vào những khu mình quan tâm để thu thập vật phẩm. Vì tầng này sát với tầng năm, sợ bị người ở trên phát hiện nên cô cố ý để lại những thứ gần cửa, chỉ lấy hết phần bên trong.
Cuối cùng ghé vào một tiệm mỹ phẩm, dạo xong, cô cũng bước lên tầng năm. Vừa ló đầu lên, cô đã thấy Trình Tu Ý đứng trước cửa tiệm đồ thể thao ngoài trời vẫy tay gọi cô.
Cô bước lại gần thì thấy trong tiệm còn có mấy người sống sót khác, ngoài bốn người kia còn thêm ba người nữa.
Trình Tu Ý đã thay đồ rằn ri, trang bị đầy đủ, trông dáng người thẳng tắp, khí chất anh tuấn cương nghị, hoàn toàn khác hẳn vẻ lịch lãm khi mặc vest.
Có vẻ trong thời gian qua, Trình Tu Ý đã giải thích cho họ biết tình hình hiện tại. Bọn họ cũng bắt chước anh thay đồ trong tiệm, chọn mấy bộ dễ hoạt động và có tác dụng phòng thân. Bên cạnh còn có vài vali lớn, chắc là vật tư họ đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi cô vào trong, Trình Tu Ý quan sát cô một lượt, thấy không có gì đáng ngại thì mới thở phào.
"Không sao là tốt rồi. Lúc nãy phía dưới hơi yên tĩnh, tôi tưởng cô gặp chuyện, định xuống tìm thì thấy cô dẫn người từ tầng ba lên."
Anh lo sốt vó. Nếu cô xảy ra chuyện, anh sẽ day dứt chết mất.
"Sao không đi lên cùng họ?"
"Tôi ở dưới gom ít đồ." Vừa nói cô vừa nhấc ba lô sau lưng lên.
Thấy cô thay ba lô khác, Trình Tu Ý hỏi:
"Vậy máy bay không người lái đâu?"
"Đeo nặng quá, bỏ rồi."
Trình Tu Ý gật đầu hiểu ý. Trong tình huống đó, nhẹ người để dễ chạy thoát vẫn là thượng sách. Anh đưa cho Vân Sơ Hoài một cái vali:
"Tôi chuẩn bị cho cô đấy. Mấy thứ này có thể dùng khi ra ngoài."
"Cảm ơn."