Chương 36

Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế

Cửu Thị Cửu 29-11-2025 21:17:33

Trình Tu Ý đã dậy từ lâu. Anh đang đứng lặng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Tối qua phòng quá tối, chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ của anh. Bây giờ dưới ánh sáng mờ của buổi sớm, rốt cuộc cũng nhìn rõ được diện mạo anh. Thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp. Bộ vest trên người tuy hơi nhăn nhưng vẫn toát lên phong độ. Đứng bên ô cửa sổ xập xệ, vậy mà lại khiến người ta liên tưởng đến hình tượng tổng tài trong tiểu thuyết đang nhìn xuống đế chế thương nghiệp của mình. "Cô dậy rồi à." Trình Tu Ý quay lại. Gương mặt anh đúng là đẹp thật, lại khác hẳn với khí thế mạnh mẽ toát ra từ người, trông rất ôn hòa. Vân Sơ Hoài đoán rằng thân phận anh hẳn không đơn giản. Nhưng giờ là tận thế, dù trước kia là tài phiệt hay quan chức, dân văn phòng hay ăn xin, thì giờ cũng như nhau cả thôi. "Ừm." Vân Sơ Hoài nhảy xuống khỏi bàn, chỉnh trang lại đồ đạc rồi bước tới cửa sổ quan sát bên ngoài. Sau một đêm, bên dưới đã có vài con xác sống lảng vảng đến từ nơi khác. Xa xa trên đường cũng thấy vài con đang lang thang. Vân Sơ Hoài nói: "Dưới đó vẫn chưa đông, cứ hành động thôi." Cô quay người cầm lấy máy bay không người lái, định thu vào không gian, nhưng vừa nghĩ đến việc bên cạnh còn có người, cô lại thôi. Cô đặt máy bay lên bậu cửa sổ, chỉ mang theo bộ điều khiển bên người. Mục tiêu lúc này là càn quét toàn bộ trạm dừng. Đêm qua cô đã dẫn dụ xác sống bên ngoài đi, nhưng bên trong vẫn chưa rõ tình hình ra sao. Trạm dừng không có nhiều phòng, đi từng phòng quét một cũng không tốn thời gian lắm. Diệt xác sống là phụ, tìm vật tư mới là chính. Trình Tu Ý đề nghị mình đi đầu. Vân Sơ Hoài cũng không phản đối. Anh lặng lẽ áp tai nghe ngóng bên ngoài, cẩn thận nhấn nhẹ tay nắm cửa, hé ra một khe hẹp. Phòng ngoài là văn phòng lớn, bên trong không có gì bất thường, cửa ra hành lang cũng mở sẵn, từ đây chỉ thấy được một đoạn ngắn. Từ hành lang vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Hai người liếc nhau. Có xác sống. Trình Tu Ý nhẹ nhàng mở cửa, tránh phát ra tiếng động. Hai người bước vào phòng lớn bên ngoài. Vân Sơ Hoài liếc nhìn xung quanh, trông thấy trên ghế sô pha có một chiếc ba lô leo núi liền tiện tay cầm lấy, vừa hay để đựng máy bay không người lái. Trình Tu Ý đã đến cửa phòng, thò đầu ra nhìn tình hình hành lang. Cuối hành lang có một con xác sống, là một người đàn ông trung niên, đầu hói, bụng phệ, bên hông còn đeo chùm chìa khóa. Nhìn qua chắc là tài xế chạy vào đây lánh nạn. Cửa các phòng hai bên đều đang mở, không rõ tình hình bên trong. Theo lời Trình Tu Ý, tối qua không chỉ anh chạy vào. Dù Vân Sơ Hoài đã dùng máy bay không người lái để dụ bớt xác sống, nhưng trong đây còn lại bao nhiêu thì vẫn chưa biết. Sau khi nghe Vân Sơ Hoài chỉ điểm chỗ yếu của xác sống, Trình Tu Ý nhắm ngay đầu con kia, một phát băng tiễn gọn gàng, không gây tiếng động. Vân Sơ Hoài nhìn mà thầm ngưỡng mộ. Tấn công tầm xa đúng là tiện lợi. Tiếng xác sống ngã xuống vang dội cả hành lang. Trong mấy căn phòng cạnh đó bắt đầu có tiếng động. Trình Tu Ý khép cửa lại. Nếu bên trong có nhiều xác sống thì đóng cửa lại rồi tính tiếp. Nếu ít, thì xử lý luôn. May mắn là chỉ có năm con xác sống từ trong phòng lục tục bước ra. Trình Tu Ý ra tay nhanh như chớp, xử lý hai con đầu tiên. Ba con còn lại phát hiện ra hai người, gầm gừ lao đến. Hành lang không dài. Sau khi hạ thêm hai con nữa, con cuối cùng đã lao tới cửa. Thấy vậy, Trình Tu Ý định đóng cửa phòng để phòng thủ. Ai ngờ Vân Sơ Hoài đã nhanh hơn một bước, lao ra ngoài, rút dao cánh tay chém một nhát thẳng đầu con xác sống. Máu tanh văng lên tường, không dính lấy cô chút nào. Trình Tu Ý giật mình, trong lòng lại dấy lên nghi ngờ về thân phận cô. Cô thật sự là sinh viên đại học bình thường sao? Tay nghề này quá thành thạo rồi. Dù biết bọn chúng không còn là người, giết cũng không cần nương tay. Nhưng một dao chém ngay đầu, kỹ thuật gọn ghẽ, thậm chí còn khống chế được hướng văng máu, không để dính lên người hai người lấy một giọt. Thế này có hợp lý không?