Chương 19

Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế

Cửu Thị Cửu 29-11-2025 21:17:34

Lăng Dạ: [Tớ không họ Lục. Tự dưng hỏi cái này làm gì vậy?] Tiếu Tiếu: [Không có gì đâu, cậu đừng để tâm. ] Theo cô hiểu về Lăng Dạ, anh không có lý do gì để nói dối. Vân Sơ Hoài cũng không nhận ra rằng mình vừa khẽ thở phào. Cô từng nghĩ, nếu anh thực sự là Lục Cảnh Dục, thì có thể cô sẽ đổi kế hoạch, tìm ra địa chỉ, đến thành phố nơi anh sống, chờ tận thế xảy ra rồi ra tay báo thù. Lăng Dạ không hiểu chuyện gì xảy ra. Một lúc sau, anh chỉ trả lời bằng một chuỗi dấu ba chấm. Giữa họ chưa từng hỏi han gì về đời thực. Phản ứng của Lăng Dạ như vậy cũng là lẽ thường. Tiếu Tiếu: [Gần đây tớ bận quá, không đụng vào game được. Tháng tới cũng sẽ rất bận, cậu tìm người khác chơi chung đi. ] Lăng Dạ: [Có chuyện gì vậy? Hôm nay cậu lạ quá. ] Tận thế sắp đến. Khi đó tất cả liên lạc sẽ tê liệt. Vân Sơ Hoài chỉ muốn sớm cắt đứt, để tránh làm rối loạn tâm trí. Kiếp trước, tận thế ập đến đột ngột. Những người sống sót đều lo lắng cho gia đình, bạn bè ở xa. Cô cũng vậy. Đám họ hàng hút máu kia đã cắt đứt liên lạc từ trước tận thế, cô chẳng bận tâm sống chết của họ. Cô chỉ lo Lăng Dạ – người từng chơi game với cô, liệu có được cứu không, hay đã biến thành xác sống đáng sợ. Có lẽ vì lo cho Lăng Dạ nên cô mới dồn tâm trí vào Lục Cảnh Dục. Vân Sơ Hoài vẫn còn nhìn thấy ID của Lăng Dạ, biết anh còn sống, và người đó không phải là Lục Cảnh Dục. Cô bỗng nảy ra ý định muốn rút lại lời chia tay. Cô muốn anh sống sót. Có lẽ nên nhắc nhở một chút. Tiếu Tiếu: [Xin lỗi. Dạo này tớ hay gặp ác mộng. Giấc mơ ấy chân thật đến đáng sợ, khiến tớ lo lắng. ] Lăng Dạ không trả lời, hiển nhiên đang đợi cô nói tiếp. Tiếu Tiếu: [Tớ mơ thấy tận thế sắp đến. Xác sống khắp nơi, động thực vật đột biến. Rất nhiều người chết. Thành phố H lập ra trại tị nạn, người dân đều đổ về đó. ] Lăng Dạ: [Cậu cũng nói là mơ rồi mà. Đừng nghĩ nhiều quá. ] Tiếu Tiếu: [Tớ đã chuyển đến thành phố H rồi. ] Lăng Dạ: [... ] Lăng Dạ: [Cậu nghiêm trọng hóa quá rồi đó. ] Tiếu Tiếu: [Tin hay không tùy cậu. Tớ đã chuẩn bị sẵn sàng để đón tận thế. ] Cảm nhận được sự cạn lời bên kia, Vân Sơ Hoài thấy phản ứng đó cũng phải. Dù sao chuyện tận thế nghe cứ như chuyện đùa. Cô đã nhắc rồi, còn nghe hay không thì tùy anh. Giữa họ chưa từng gặp mặt. Tình cảm từng có kiếp trước cũng đã trút hết lên người Lục Cảnh Dục. Vân Sơ Hoài tự thấy mình đã làm tròn nghĩa, nên gửi lời từ biệt sau cùng. Tiếu Tiếu: [Tớ sẽ không đăng nhập nữa. Tạm biệt. ] Nói xong, cô liền tắt game, không cho Lăng Dạ kịp trả lời. Sau đó cô mở Q Tín, xóa anh khỏi danh sách bạn. Làm xong tất cả, cô thở phào nhẹ nhõm. Một người chưa từng gặp mặt, giờ cũng không cần để tâm nữa. Tận thế đang đến gần, việc cần làm là lo cho chính mình trước. Khi tiền xe và tiền bán nhà còn chưa về tay, Vân Sơ Hoài đã mang những món đồ quý cha mẹ để lại ra bán. Cô không ngờ mấy món sưu tầm của cha lại đáng giá đến vậy. Sau khi định giá, tổng cộng lên đến ba mươi triệu, còn nhiều hơn tiền tiết kiệm trong nhà. Trang sức của mẹ và của cô cũng có giá tám đến chín triệu. Những món ấy, cô không định bán hết. Cô chọn ra vài món mà cha mẹ yêu thích nhất để giữ làm kỷ niệm. Chiếc vòng ngọc màu tím cô từng đeo không đem đi định giá. Đó là món quà cha tặng mẹ. Hồi đó, ông may mắn cắt được một khối ngọc thủy tinh tím từ thạch nguyên. Dù có người trả giá cao, ông cũng không bán. Ông đem làm vòng tay cho mẹ, phần thừa tạc thành tượng Quan Âm cho cô và tiện thể làm thêm chuỗi hạt. Những món ấy cô giữ rất kỹ. Nhưng lúc đem các món khác đi định giá, người ta cứ chăm chăm nhìn chiếc vòng trên tay cô, nằng nặc đòi mua. Vân Sơ Hoài chỉ có thể lấy cớ đó là di vật của mẹ để từ chối. Dù người ta ra giá thế nào, cô cũng không bán.