Mang Theo Không Gian, Ta Trở Thành Phụ Trợ Thần Cấp Thời Tận Thế
Cửu Thị Cửu29-11-2025 21:17:34
Mấy ván đấu bài với Lăng Dạ mấy hôm trước khiến cô nhận ra, kiếp trước sống sót đã khó, còn chẳng dám nghĩ đến giải trí. Nhưng đời này khác, có không gian hỗ trợ, ít nhất cô sẽ không chết đói. Có vài hoạt động giải trí cũng sẽ bớt nhàm chán.
Tiền dư vẫn còn kha khá. Vân Sơ Hoài mua một đống ổ cứng, USB, đĩa CD, tải về vô số game, phim, anime, chương trình tạp kỹ, phim truyền hình và tiểu thuyết. Cô còn đến khu công nghệ mua vài bộ máy chơi game và máy tính, tranh thủ dò đường để sau này tận thế đến sẽ quay lại lấy.
Sau hơn một tháng tất bật, cuối cùng chiếc xe còn lại cũng được độ xong. Đúng lúc này trường đại học cũng vừa khai giảng.
Vân Sơ Hoài chẳng định đón tận thế trong khuôn viên trường. Cô sẽ quay lại đây, nhưng không phải bây giờ.
Đại học T nằm trong khu đại học của thành phố, nơi tập trung hơn hai mươi trường, tổng số giảng viên và sinh viên vượt quá năm mươi vạn người. Chưa kể xung quanh là khu dân cư, công ty, cửa hàng – mật độ dân số cực kỳ dày đặc, chắc chắn sẽ trở thành ổ dịch lớn khi xác sống bùng phát.
Khu đại học lại có địa hình rộng thoáng, các trường đều có không gian công cộng, sinh viên đi lại khắp nơi. Cô không muốn đến lúc đó phải chạy marathon cùng xác sống trong sân trường.
Cô còn nhớ tận thế xảy ra vào 9 giờ sáng ngày 30 tháng 9. Khi ấy cô đang nghỉ phép ở nhà nên không có mặt ở trường, cũng không biết tình hình nơi đó ra sao. Nhưng chỉ cần nhớ lại những gì từng trải qua là cô có thể đoán được rằng nơi đó thảm khốc đến mức nào.
Hôm đó là ngày học, sinh viên chắc chắn đang ngồi kín trong giảng đường. Một khi tận thế đến, bạn học bên cạnh đột nhiên biến thành xác sống, cả phòng học bị bàn ghế cản trở, chạy cũng không chạy nổi. Dù có xông ra được thì ngoài hành lang cũng toàn là xác sống...
Có lẽ chỉ những ai không có tiết học, đang trốn trong ký túc xá mới có khả năng sống sót. Nhưng cũng chỉ là tạm thời. Trong ký túc xá không có đồ ăn, không cầm cự được bao lâu. Có thể một số người sẽ thức tỉnh dị năng, lấy hết can đảm để phá vòng vây tìm đường sống.
Từ giữa tháng 9 sau khi nhập học, Vân Sơ Hoài đã đến trường làm thủ tục bảo lưu, rồi rời khỏi ký túc xá.
Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là tận thế, trong tay cô vẫn còn mười mấy triệu.
Cô quay về căn nhà ở ngoại ô nghỉ ngơi vài hôm, mỗi ngày dắt mèo ra ngoài dạo chơi, hít thở không khí trong lành, tận hưởng chút yên bình cuối cùng, thứ mà kiếp trước cô luôn mơ về trong tận thế.
Ngày 28 tháng 9, cô thu dọn toàn bộ vật dụng trong nhà và kho, chuyển đến khách sạn gần gara xe.
Cô ôm mèo ở trong căn phòng đắt nhất của khách sạn, phòng có ban công lớn nửa lộ thiên nhìn thẳng xuống gara.
Sáng ngày 30 tháng 9, theo lịch Trái Đất, lúc 8 giờ, Vân Sơ Hoài tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ gọn gàng chỉnh tề, tóc buộc đuôi ngựa cao.
Thời tiết đang là mùa hè, nhiệt độ rất cao, người bình thường mặc nhiều như cô chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Nhưng từ khi có dị năng, cô phát hiện mình có thể điều khiển năng lượng bên trong để điều hòa thân nhiệt.
Dù chỉ là dị năng cấp 1, hiệu quả vẫn còn hạn chế, nhưng mặc thế này cũng trong ngưỡng chịu được.
Ăn sáng xong, cô khóa cửa lại, ra ban công, ngồi trên ghế sofa, cầm máy tính bảng, nhâm nhi ly trà sữa lạnh, tai đeo tai nghe. Trước mặt cô là một con mèo Maine Coon lông vằn bạc đang gặm hạt.
Nếu không biết tận thế sắp đến trong vòng vài chục phút nữa, trông cô chẳng khác gì đang hưởng thụ một buổi sáng tuyệt đẹp.
Chỉ là thời tiết bên ngoài có chút kỳ lạ.
Trời rất tối, nhưng bầu trời lại không một gợn mây. Không khí có gì đó lạ thường, khiến mặt trời trở nên đỏ rực đáng ngờ.
Dự báo thời tiết không nhắc đến mưa lớn. Trên mạng, mọi người đoán là sương mù hoặc ô nhiễm, nhưng chỉ số không khí lại đạt chuẩn tốt. Có vài kẻ cực đoan bắt đầu mắng chính quyền che giấu sự thật, nói rằng dự báo thời tiết bị chỉnh sửa.