Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60
Mai Đông Nam Bắc21-11-2025 13:33:53
Liên Hiểu Mẫn lại xếp mấy chiếc gối bên cạnh giường nơi Tiểu Phúc đang ngồi, dặn cậu không được trèo xuống giường, cậu bé còn chưa biết đi, sợ cậu bị ngã, sau đó không để ý đến cậu nữa, để cậu tự chơi một mình.
Liên Hiểu Mẫn sắp xếp lại số tiền kiếm được hôm nay, cất 5800 đồng tiền chẵn vào một chiếc vali da, số tiền bán hai củ nhân sâm trước đó còn lại 980 đồng cũng bỏ vào.
Mấy chục đồng tiền lẻ còn lại thì để trong ngăn tủ đầu giường để tiện lấy dùng.
Thoáng cái đã đến trưa, Liên Hiểu Mẫn dẫn Tiểu Phúc ăn cơm, món trứng chưng thịt bằm ăn với cháo, cậu nhóc tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
Ăn cơm xong, Liên Hiểu Mẫn ở trong không gian dạy Tiểu Phúc tập đi, hai tay đỡ lấy cậu bé, việc này mệt thật, thà bế còn hơn, nhưng vẫn phải để cậu bé tập đi thôi.
Dù chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, hai đứa trẻ được bồi bổ đủ chất nên tinh thần và diện mạo cũng thay đổi hẳn, tuy chưa lên cân nhưng cũng không còn vẻ mặt vàng vọt xanh xao nữa, giờ đây gò má của cả hai đều hồng hào hơn rất nhiều.
Cả buổi chiều ba người họ đều ở trong không gian, mãi đến khi ăn tối xong, lúc hơn sáu giờ, trời đã tối hẳn, Liên Hiểu Mẫn mới định về thôn.
Lần này cô dứt khoát cho cả hai đứa bé vào không gian rồi tự mình lái xe điện về thôn Tam Đạo Câu.
Màn đêm bao trùm, những người dân đã lao động cả một ngày, chẳng có ai để ý đến tung tích của Liên Hiểu Mẫn, người mới chuyển đến thôn. Vụ mùa bận rộn rất mệt mỏi, Liên Hiểu Mẫn cũng biết điều này, trong thôn gần như không có người nào rảnh rỗi, già trẻ gái trai hễ ai còn cử động được đều đi làm cả rồi.
Cô vẫn đi theo con đường nhỏ sau núi, lặng lẽ trở về nhà.
Về đến nhà, sợ buổi tối mùa thu trời lạnh, cô vào thẳng không gian tắm rửa cho Tiểu Nha và Tiểu Phúc, xi cho chúng đi tiểu rồi thay tã cho Tiểu Nha, sau khi thu dọn xong xuôi liền bế hai đứa bé ra khỏi không gian, trở lại chiếc giường gạch lớn để dỗ ngủ.
Liên Hiểu Mẫn cũng đã bận rộn cả ngày, lại còn kiếm được không ít tiền, trong lòng vô cùng vui sướng, nằm trên chiếc giường gạch cứng rắn mà lại cảm thấy khá thoải mái là sao nhỉ? Chiếc giường gạch này cũng khá tốt, cô trải một tấm đệm dày, ngủ vẫn cảm thấy rất ổn, khả năng thích ứng của mình cũng mạnh thật đấy. Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Liên Hiểu Mẫn cả ngày không ra ngoài, chỉ ở nhà trông hai đứa bé, Tiểu Phúc bữa nào cũng ăn cơm rất ngon miệng, Tiểu Nha cũng bú sữa no nê. Tiểu Phúc đang chập chững tập đi, về chuyện này, Liên Hiểu Mẫn thật sự vừa mệt vừa vui, hai cánh tay mỏi nhừ.
Đến hơn tám giờ tối, Liên Hiểu Mẫn phải đi giao lô lương thực cho Tiền gia, thế là cô lại cho hai đứa trẻ đang ngủ vào không gian rồi tự mình lái chiếc xe điện nhỏ đi.
Theo địa chỉ tìm đến sân viện mà Tiền gia đã sắp xếp, dùng chìa khóa mở cổng lớn, đi vào xem thì thấy nó khá rộng.
Bên trong có hai gian phòng đều để trống, mỗi gian rộng khoảng 40 mét vuông, trên sàn của một trong hai gian có rất nhiều bao tải rỗng.
Liên Hiểu Mẫn thu hết bao tải vào không gian. Rồi cô lại lấy ra năm nghìn cân ngô hạt, một nghìn cân gạo, một nghìn cân bột mì trắng đã hẹn trước, xếp thành từng chồng trên sàn nhà, những thứ này đều do cô đã đóng gói sẵn, mỗi bao nặng 200 cân. Phong cách ở vùng Đông Bắc này thứ gì cũng hào phóng, bao tải đều là loại cỡ lớn.
Nhân tiện đến đây một chuyến, Liên Hiểu Mẫn nghĩ bụng sẽ đến một chợ đen khác mà cô đã nghe ngóng được để xem thử.
Ban ngày, cô nghe một bà thím mua hàng của mình nhắc tới rằng bên cạnh Bệnh viện Dân Sinh cũng có một khu chợ đen nhỏ, cô liền nhân tiện hỏi thêm vài câu chi tiết.
Sắp xếp xong hàng hóa bên này, cô đeo cái gùi lớn dùng để đựng hàng của mình rồi đi về phía bệnh viện. Dựa vào ý thức để dò đường, rất nhanh cô đã tìm thấy một nơi có khá nhiều người qua lại, hẳn là ở đây rồi.