Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60
Mai Đông Nam Bắc21-11-2025 13:33:22
Hơn hai giờ chiều, Ngọc Phương dẫn Tiểu Phượng về nhà trước, Tiểu Phượng còn quá nhỏ, về đến nhà là trèo lên giường gạch đòi đi ngủ.
Lý Ngọc Phương liền nói: "Hiểu Mẫn, cậu ở nhà trông nó nhé, mình ra ngoài kiếm thêm một chuyến củi."
Đúng là một cô bé chăm chỉ không lúc nào ngơi tay, lúc về cô bé đã mang theo một giỏ rau dại rồi.
Liên Hiểu Mẫn gật đầu đồng ý, bế Tiểu Phượng lên, đưa thẳng sang phòng mình đang ở, để cô bé ngủ ở cuối giường. Tiểu Phúc cũng buồn ngủ, cô dỗ cậu bé ngủ một lát.
Tiểu Nha thì đã tỉnh, cô lại pha sữa bột cho bé, đút cho bé uống.
Sợ làm ồn hai đứa trẻ đang ngủ, Liên Hiểu Mẫn bèn bế Tiểu Nha ra sân, ngồi trên ghế.
Cô nghĩ nên cho cả Tiểu Phượng uống một ít sữa, nhìn mái tóc vàng hoe, gương mặt thiếu dinh dưỡng của cô bé mà thấy xót xa.
Một tiếng sau, hai đứa trẻ đang ngủ đều tỉnh giấc, thế là Liên Hiểu Mẫn lại pha một bát sữa bột lớn, lần này cô không dùng bình sữa.
Một bát sữa, cô đút cho Tiểu Phượng uống một nửa, đút cho Tiểu Phúc uống một nửa.
Tiểu Phượng không biết đây là gì, tưởng là nước đường, chỉ biết là nó ngọt. Liên Hiểu Mẫn liền nói đây là nước đường, chị cho em uống, em đừng nói cho ai biết nhé.
Trên đầu Tiểu Phượng có một chỏm tóc nhỏ, cô bé nhìn Liên Hiểu Mẫn rồi gật đầu thật mạnh, cái dáng vẻ đáng yêu đó thật khiến người ta yêu mến!
Liên Hiểu Mẫn cũng hôn "chụt chụt" hai cái rồi để Tiểu Phượng và Tiểu Phúc ngồi trên giường gạch chơi cùng nhau.
Buổi chiều Lý Hướng Hải không về, mãi cho đến chạng vạng, khi trời đã nhá nhem tối, anh ấy mới trở về với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, còn vác theo một bao lương thực.
Anh ấy vào sân vội đóng cửa lại, Liên Thu Bình lập tức chạy ra đón, giúp anh ấy dỡ bao lương thực vào bếp, lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Sao giờ mới về, trưa không thấy anh về em đã nói với đội trưởng, xin nghỉ cả buổi chiều rồi."
Lý Hướng Hải gật đầu, cùng Liên Thu Bình đi vào phòng của mấy đứa trẻ do Liên Hiểu Mẫn trông. Mấy người ngồi xuống mép giường, Liên Thu Bình thắp đèn dầu lên, căn phòng sáng bừng.
Lý Hướng Hải nói với Liên Hiểu Mẫn: "Hiểu Mẫn, hôm nay dượng suy nghĩ rồi, vẫn là nên đi một chuyến lên huyện thành Kiến Nghiệp, nghe nói trạm thu mua trên huyện trả giá cao hơn."
Liên Thu Bình nói: "Thảo nào giờ này anh mới về, chuyến xe khách lên huyện cũng chỉ có giờ đó chạy về, một ngày hai chuyến."
Lý Hướng Hải tiếp tục nói: "Hai củ sâm này tốt như vậy, phải bán được giá tốt, không thì thiệt thòi lắm. Anh tìm đến trạm thu mua trong huyện, họ ra giá 600 đồng một củ, hai củ là 1200 đồng. Đây là sâm tốt đấy! Xứng đáng với giá này! Vốn dĩ nếu có thêm thời gian từ từ tìm người mua riêng thì có thể được giá hơn, nhưng chúng ta không có thời gian để chờ cơ hội, bán cho trạm thu mua là cách đơn giản nhất."
Lý Hướng Hải vừa nói vừa móc từ trong áo ra một xấp tiền đưa cho Liên Hiểu Mẫn rồi nhìn Liên Thu Bình nói tiếp: "Anh phải tốn bao công sức mới tìm được một cái chợ đen sau ga tàu, mua được một trăm cân gạo cao lương, cái này cũng chỉ trên huyện mới có, ở xã mình thì khó lắm. Bây giờ các cửa hàng lương thực đều không có hàng, cầm tem phiếu đến cũng chẳng có, chỉ có thể tìm người ở chợ đen để đổi, 4 hào một cân, tổng cộng hết 40 đồng."
Phải biết rằng nếu dùng tem phiếu mua gạo cao lương ở cửa hàng lương thực, một cân cũng chỉ có một hào. Nhưng bây giờ cửa hàng lương thực không hề có lương thực để bán, giá ở chợ đen cao hơn gấp mấy lần.
Tiền mua lương thực vốn dĩ dượng định trả, nhưng Liên Hiểu Mẫn không đồng ý, cô xòe xấp tiền trong tay ra, rút bốn tờ mười đồng nhét lại vào tay dượng.