Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60
Mai Đông Nam Bắc21-11-2025 13:31:57
Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, cô ổn định tinh thần lại rồi đứng dậy đi tới bàn làm việc.
Lúc này máy tính vẫn đang mở, cô chợt nhớ ra tối nay là ngày mở thưởng của tờ vé số mà cô đã mua hôm kia.
Sáng sớm hôm đó, cô rời khỏi căn hộ cho thuê trong thành phố, đi bộ đến điểm đón xe đưa rước cách nhà 200 mét để đến bến tàu cảng Duy, nơi cách xa trung tâm, để làm việc.
Ngay tại điểm đợi xe, có một cửa hàng vé số mới mở tên là "Liên Liên Thải".
Cũng chính cái tên này đã thu hút sự chú ý của cô, coi như để lấy may cho ngày mới đi. Thế là trong lúc đợi xe, ma xui quỷ khiến thế nào Liên Hiểu Mẫn lại bước vào tiệm, mua 20 dãy số ngẫu nhiên, hết tổng cộng 40 tệ.
Thật ra chính cô cũng không tin sẽ có chuyện may mắn gì đến với một người như mình.
Cô luôn cảm thấy mọi thứ vẫn phải dựa vào sự cố gắng của bản thân mới có được thứ mình muốn.
Còn chuyện mua vé số, có lẽ là do rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, dù sao mua cũng đã mua rồi, mua để chơi cho vui vậy.
Liên Hiểu Mẫn từ nhỏ đã sống với bà ngoại, cha mẹ cô ly hôn từ sớm, xưa nay chưa bao giờ quan tâm đến cô, bọn họ luôn ở nơi khác, nhưng không để cô thiếu thốn về mặt kinh tế. Cô học cũng giỏi, từ nhỏ đã khá tự do, còn được học tán đả.
Sau này, vào năm vừa tốt nghiệp đại học, bà ngoại cũng qua đời, từ đó cô luôn sống một mình.
Mỗi bước tiến bộ và thành quả của cô, kể cả việc thăng tiến và tăng lương nhanh chóng trong ngành đều do một tay cô nỗ lực giành được.
Giống như việc học tán đả từ nhỏ, cần phải có lòng dũng cảm đi đầu cùng với sự kiên trì bền bỉ. Bởi vậy, có lẽ thực chất trong xương cốt cô đã ẩn chứa một loại tinh thần hiếu chiến.
Liên Hiểu Mẫn vẫn đang thong dong di chuột, mở trang thông tin kết quả xổ số phúc lợi.
Đột nhiên, hai mắt cô dán chặt vào màn hình máy tính, trợn tròn lên, không thể tin nổi mà đọc thầm dãy số của hai quả bóng màu kia.
Trời ơi, trúng độc đắc rồi. Liên Hiểu Mẫn mừng như điên, chuyện giàu lên sau một đêm này lại đến lượt cô hay sao?
Nếu được thế này thì ai còn muốn làm thân trâu ngựa nữa chứ? Trực tiếp cất cánh bay lên.
Liên Hiểu Mẫn cảm thấy hô hấp cũng không thông thuận, hai cánh tay chống trên bàn máy tính không ngừng run rẩy.
Tờ vé số lặng lẽ nằm trên bàn, cô dùng sức vỗ mấy cái lên mảnh giấy mỏng, hít một hơi thật sâu rồi hét lên vài tiếng, dù sao tầng tám của tòa nhà này lúc này cũng chỉ có mình cô.