Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60
Mai Đông Nam Bắc21-11-2025 13:33:05
Cha của dượng mất vì bệnh tật mấy năm trước, hiện tại trong nhà có người mẹ 50 tuổi là Trương Đại Thúy, một chị gái và một em gái, anh ấy là người con trai duy nhất trong nhà.
Chị cả của Lý Hướng Hải là Lý Ngọc Phân, năm nay 31 tuổi, đã lấy chồng ở nhà họ Uông, thôn Đại Liễu Thụ bên cạnh. Em gái út là Lý Ngọc Phương, năm nay bằng tuổi Liên Hiểu Mẫn, cũng 13 tuổi.
Lý Hướng Hải là người đàn ông duy nhất trong nhà, là người gánh vác gia đình, trách nhiệm cũng nặng nề.
Cả nhà trở về, nhìn ba đứa trẻ mà không ngừng thở dài, sau khi nghe Liên Thu Bình kể về chuyện không may của gia đình, ai cũng thấy thương cho chúng.
Lý Hướng Hải là một người đàn ông chất phác, ít nói, cũng không biết nói gì, chỉ bảo Liên Thu Bình và Lý Ngọc Phương đi nấu cơm.
Mẹ của Lý Hướng Hải là Trương Đại Thúy, buổi trưa đã nghe Liên Thu Bình mang cơm về kể chuyện trong nhà.
Trên đường về, bà đã hỏi Lý Hướng Hải, sau này ba đứa trẻ này phải làm sao, sắp xếp chúng ở đâu?
Tuy bà không phải người nhẫn tâm, nhưng thời buổi này khắp nơi thiên tai nhân họa liên miên, sản lượng lương thực ít ỏi.
Dù năm nay đang vào vụ thu, nhưng nhìn tình hình hoa màu cũng không khả quan. Dù mấy ngày nữa có thu hoạch xong, cũng phải nộp lương thực cho nhà nước trước, ước tính với sản lượng này, có lẽ sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Con cháu nhà mình còn ăn không đủ no, làm sao nuôi nổi con cháu nhà mẹ đẻ của con dâu được nữa, thật sự là, nhà làm gì có khẩu phần lương thực đó chứ?
Liên Hiểu Mẫn thấy sắc mặt không tốt và tiếng thở dài của Trương Đại Thúy, trong lòng cũng hiểu ra vấn đề.
Nhưng bây giờ mới gặp mặt, người ta cũng chưa nói gì thừa, cô cũng không lên tiếng, đợi lúc nào đó thích hợp, cô sẽ nói với cô mình về dự định của mình.
Em gái của dượng là Lý Ngọc Phương, một cô bé có chút nhút nhát, đi đứng nhẹ bẫng, chắc là do đói.
Lý Ngọc Phương mặc một chiếc áo đen vá chằng vá đụp, tay dắt một cô bé gầy gò, trên đầu buộc một chỏm tóc nhỏ, đó là con gái của cô ruột, Tiểu Phượng Nhi.
Tiểu Phượng Nhi rụt rè nhìn Liên Hiểu Mẫn rồi lại ngẩng đầu nhìn cô út đang dắt tay mình.
Lý Ngọc Phương đẩy bé về phía trước, nhưng bé vẫn không dám nói chuyện với Liên Hiểu Mẫn.
Liên Thu Bình đi tới bế Tiểu Phượng Nhi lên, chỉ vào Liên Hiểu Mẫn rồi nói với Tiểu Phượng Nhi: "Phượng Nhi, đây là chị Hiểu Mẫn con nhà cậu cả, gọi chị đi con".
Tiểu Phượng Nhi nép trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ áp vào cổ Liên Thu Bình, nghiêng đầu tò mò nhìn Liên Hiểu Mẫn, lí nhí gọi: "Chị-"
Liên Hiểu Mẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của Tiểu Phượng Nhi, vui vẻ đáp: "Ơi, Tiểu Phượng Nhi ngoan quá!"
Liên Thu Bình lại nói: "Hiểu Mẫn, đây là Ngọc Phương, hai đứa bằng tuổi nhau đấy, nhưng vai vế thì con phải gọi nó là cô Ngọc Phương."
Thời này nhà nào cũng đông con, đôi khi tuổi tác chênh lệch lớn nhưng vai vế lại cao, tuy nhiên ở vùng Đông Bắc này người ta không quá câu nệ những điều đó.
Lý Ngọc Phương cười nói với Liên Hiểu Mẫn: "Hiểu Mẫn, cậu cứ gọi mình là Ngọc Phương, mình gọi cậu là Hiểu Mẫn." Liên Hiểu Mẫn cũng cười gật đầu.
Thực ra cha mẹ Lý Hướng Hải sinh được bảy người con, nhưng chỉ nuôi sống được một trai hai gái hiện tại.
Căn phòng mà Liên Thu Bình cho chị em Liên Hiểu Mẫn ở lúc trước chính là phòng của Lý Ngọc Phương, cô ấy rất sảng khoái nói nhường phòng cho chị em Hiểu Mẫn ở tạm, dù sao cô ấy cũng thích ngủ chung giường với mẹ nên sẽ tiếp tục ở phòng của mẹ.