Chương 34

Nữ Hiệp Hiên Ngang Mang Cảng Không Gian Xuyên Đến Thập Niên 60

Mai Đông Nam Bắc 21-11-2025 13:33:17

Liên Thu Bình nhìn ít nhất phải hơn mười củ cà rốt to mọng nước, kinh ngạc đến nỗi hồi lâu không nói nên lời, cô ấy cảm động nhìn Liên Hiểu Mẫn rồi gật đầu. "Cô cảm ơn con nhé Hiểu Mẫn, nhà mình bây giờ đúng là hết lương thực rồi, không còn gì ăn cả, sắp phải nhịn đói rồi, chỗ cà rốt này tốt quá!" Liên Hiểu Mẫn lại nói: "Cô, cô nói với dượng là đợi đổi nhân sâm lấy tiền rồi thì tìm cách mua một ít lương thực đi." Liên Thu Bình gật đầu: "Được, để dượng ấy thử xem, cũng không biết có mua được không, bây giờ khắp nơi đều không có lương thực, haiz." Liên Hiểu Mẫn trở về phòng, bế Tiểu Phúc từ trong chăn ra, cho cậu đi vệ sinh xong lại đặt cậu vào chăn cho ngủ tiếp. Bây giờ vẫn còn sớm, cô liếc nhìn đồng hồ trong không gian, mới khoảng 5 giờ. Cô lại thay tã giấy cho Tiểu Nha, suốt quá trình đó Tiểu Nha không hề tỉnh giấc, ngủ rất say. Từ hôm qua khi Liên Hiểu Mẫn đến thế giới này, Tiểu Nha đã được uống sữa bột, không còn đói đến mức khóc ngất nữa, cô bé sơ sinh hơn bốn tháng tuổi cứ ăn no là ngủ. Liên Hiểu Mẫn định sau này lúc không có ai sẽ đều dùng tã giấy cho Tiểu Nha, như vậy vừa đỡ việc, cô bé lại thoải mái. Kiếp trước, cô là một phụ nữ 33 tuổi độc thân theo chủ nghĩa DINK, chưa từng chăm sóc trẻ con, nhưng giờ lại trở thành một thiếu nữ 13 tuổi giỏi cả việc đồng áng lẫn chăm em, ừm, vậy thì cứ thế mà thích nghi thôi. Liên Thu Bình thường ngày bận rộn việc nhà, đặc biệt là mùa thu hoạch, ai cũng bận tối mắt tối mũi, đi sớm về khuya. Những người khác trong nhà họ Lý càng không để tâm quá nhiều đến Tiểu Nha và Tiểu Phúc, dù sao cũng không phải máu mủ ruột rà, cũng không quá thân thiết, Liên Hiểu Mẫn cảm thấy ngày thường mình để ý một chút là được, đợi sau này có nhà riêng, mọi thứ sẽ càng thuận tiện hơn. Liên Hiểu Mẫn lại nằm xuống giường gạch, tiếp tục lim dim, dù sao trời cũng chưa sáng hẳn, dậy cũng không có việc gì làm. Cái giường gạch ở vùng Đông Bắc này đúng là cứng thật, ngày đầu tiên ngủ trên đây mà đau mỏi eo lưng đến mức hoài nghi nhân sinh. Kiếp trước Liên Hiểu Mẫn vốn là người gốc Đông Bắc, chỉ nhớ lúc còn rất nhỏ đi đến nhà họ hàng mới được ngủ trên giường gạch vài lần, không ngờ nhiều năm sau, bây giờ lại phải ngủ trên giường gạch. Sau này ngày tháng cũng sẽ đều như vậy. Tiểu Nha và Tiểu Phúc đang ngủ say sưa bên cạnh, Liên Hiểu Mẫn nghĩ ngợi một lúc rồi cũng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang, Liên Hiểu Mẫn nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng, phải dậy thôi. Cô nghiêng đầu, thấy Tiểu Phúc bên cạnh cũng đang nghiêng đầu nhìn mình, đầu cậu bé áp vào vai cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngây ngốc nhìn chị mình, không biết đang nghĩ gì. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, suy nghĩ thực ra rất đơn giản, không có khái niệm gì về nhiều thứ, cũng sẽ không nghĩ xem đồ ăn chị cho mình từ đâu mà có, chỉ biết là có đồ ăn ngon, không bị đói bụng nữa là được. Liên Hiểu Mẫn đưa tay véo nhẹ má Tiểu Phúc, nói với cậu bé: "Tiểu Phúc dậy rồi à, có đói không?" "Ăn trứng, cháo, chị ơi-" Giọng nói non nớt của Tiểu Phúc vang lên bên tai. Liên Hiểu Mẫn cúi mặt xuống, hôn "chụt chụt" hai cái lên má Tiểu Phúc, rồi bật người ngồi dậy, bế Tiểu Phúc lên, mặc quần áo cho cậu bé rồi dẫn cậu bé đi rửa mặt. Người nhà họ Lý đều đã đi làm, trong nhà không có người ngoài, ngay cả Tiểu Phượng cũng bị dẫn đi rồi. Rửa mặt cho Tiểu Phúc xong, sau đó cô cũng vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi dẫn cậu bé trở lại phòng. Lúc ăn uống vẫn nên vào phòng đóng cửa lại cho chắc, cẩn thận một chút vẫn hơn.