Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau
Liễu Thanh Từ10-10-2025 00:27:03
Cố Hiên đầy vẻ nghi hoặc, hỏi:
"Là em bôi thuốc cho anh á?"
"Nhưng mà từ trước đến nay em chưa từng học y, làm sao lại biết nhận ra thảo dược? Đã vậy còn có thể đi tìm thuốc trong rừng, rồi còn biết cách bôi thuốc cho anh?"
Cố Minh Châu lập tức đỏ hoe mắt, tủi thân nói:
"Chẳng lẽ anh nghi ngờ em nói dối sao? Vậy anh nghĩ, ngoài em ra, còn ai có thể cứu anh chứ?"
"Sở Y Y hận chúng ta thấu xương, còn mong tụi mình chết quách đi cho rảnh nợ, cô ta là người không thể nào chịu cứu anh được!"
"Trương Giai Giai, Đoạn Tương, Tần Tu Hàn mấy người đó cũng nhìn tụi mình bằng nửa con mắt, mà họ thì đâu có biết y học gì, chắc chắn cũng không thể là họ."
"Chỉ có em, thật lòng thật dạ lo lắng cho an nguy của anh. Nơi rừng sâu nước độc này, ngoài em ra thì không ai quan tâm anh sống chết ra sao!"
"Chỉ có em vừa có tâm, vừa có năng lực cứu anh!"
Thấy cô ta ấm ức như sắp khóc, Cố Hiên lập tức dịu giọng lại, áy náy nói:
"Minh Châu, xin lỗi em, anh không nên nghi ngờ em. Chỉ là từ trước đến nay em đâu có biết gì về y học, bây giờ đột nhiên lợi hại như thế, còn dám liều mạng đi tìm thuốc nửa đêm, anh chỉ thấy... bất ngờ quá thôi."
"Em đừng giận nhé, là anh sai, anh xin lỗi em."
Cố Hiên ôm lấy Cố Minh Châu, bàn tay nhẹ vỗ lưng cô ta như đang dỗ một đứa bé, giọng nói thì dịu dàng như rót mật.
Cố Minh Châu nghẹn ngào đáp:
"Trước đây đúng là em không biết gì thật... nhưng từ khi biết chương trình này phải đi thám hiểm ngoài rừng, em sợ sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm học thêm mấy kiến thức sinh tồn."
"Trong đó có dạy cách xử lý khi bị thương ở ngoài rừng, nên em mới biết nhận diện mấy loại cây thuốc đó."
"May mà em đã lén chuẩn bị từ trước, nếu không, anh đã không qua nổi lần này rồi..."
Cố Hiên cảm động muốn rơi nước mắt:
"Minh Châu nhà anh giỏi quá, trưởng thành rồi! Coi như anh nợ em một mạng, sau này nhất định sẽ báo đáp tử tế."
Cố Minh Châu khịt mũi, bật cười:
"Anh à, đừng nói gì báo đáp hết á, nghe xa cách lắm! Mình là người một nhà, em cứu anh là điều đương nhiên. Chỉ cần sau này anh nhớ đến những điều tốt em làm, đừng để Sở Y Y ly gián mà xa lánh em, vậy là em mãn nguyện rồi."
Cố Hiên quả quyết:
"Em vĩnh viễn là cô em gái mà anh thương yêu nhất. Sở Y Y cho dù có làm gì, cũng không bao giờ thay thế được vị trí của em trong lòng anh."
"Sau này anh sẽ không nghe lời cô ta nữa đâu."
"Loại người máu lạnh vô tình, thấy anh trai mình nằm thoi thóp cũng chẳng buồn để tâm, lời nói của cô ta có đáng tin nổi đâu? Anh tuyệt đối sẽ không để cô ta ly gián để hiểu lầm em thêm lần nào nữa!"
Ánh mắt Cố Hiên lúc này hiện rõ sự căm ghét và phẫn nộ đối với Sở Y Y.
Trước đây anh ta nghĩ Sở Y Y giận dỗi vì mình cưng chiều Minh Châu, nhưng anh ta tưởng rằng cô chỉ là đang giận hờn vô lý, dỗi chơi vậy thôi.
Không ngờ khi anh ta gặp nguy hiểm thật sự, cô lại hoàn toàn thờ ơ, không đoái hoài gì tới anh ta.
Giờ thì anh ta đã hoàn toàn chết tâm với cô.
Anh ta không những không thích cô em gái kia nữa, mà thậm chí còn thấy chán ghét đến tận xương tủy.
Sau này nếu Sở Y Y dám động đến Cố Minh Châu một lần nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay!
Chờ khi trở về thành phố, anh ta nhất định sẽ nói với ba mẹ và hai người anh cả những gì Sở Y Y đã làm, để họ cùng phong sát cô toàn diện.
Loại con gái độc ác, máu lạnh như vậy, phải cắt đứt hết con đường, để cô chịu khổ mà chuộc tội.
Ông trời chắc chắn biết cô là loại người thế nào, nên mới để cô và Minh Châu bị hoán đổi thân phận từ nhỏ, để cô phải chịu khổ ở ngoài đời.
Bởi vì, kẻ máu lạnh độc địa, không xứng có một cuộc sống tốt đẹp!
"Dạ rồi, em ghi nhớ lời anh. Anh mà nuốt lời là em méc đó nha-." Cố Minh Châu tinh nghịch cười tươi.
Cố Hiên cưng chiều véo mũi cô ta một cái:
"Anh ba đã bao giờ lừa em chưa hả?"
Cố Minh Châu lè lưỡi, làm nũng:
"Anh ơi, tới giờ chương trình vẫn chưa phái ai tới cứu mình, chắc là tụi mình bị quên thiệt rồi..."
"Ba ngày nay rồi chưa được miếng gì bỏ bụng, hôm nay mà không tìm được đồ ăn thì chắc em ngỏm thiệt đó!"
"Anh khỏe lại rồi thì đi cùng Đoạn Tương mấy người kia vào rừng tìm gì ăn đi, bọn họ bàn nhau qua phía bên kia, chắc không đụng phải đám khỉ đâu."
Cố Hiên gật đầu:
"Ừ, để anh quay về lấy hành lý, thay bộ đồ cái đã."
Cố Minh Châu vội đỡ anh ta dậy, khoác tay anh ta đầy tình cảm, rảo bước cùng rời khỏi.