Chương 14.1: Tôi mới là Vương!

Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau

Liễu Thanh Từ 10-10-2025 00:27:04

Sở Y Y ngâm mình dưới nước chơi một lúc, thậm chí còn mò được một con cá to tướng. Cô ôm nó nghịch ngợm một hồi, rồi thẳng tay tát cho nó một phát trời giáng, sau đó ném thẳng nó về lại dòng sông. Xong xuôi, cô lại tắm rửa kỹ càng thêm lần nữa, rồi mới lên bờ quay về khu cắm trại. Cô mở cái lều gấp dùng tạm để đi vệ sinh, xử lý nhu cầu xong thì thay luôn bộ đồ ướt dính trên người. [Chị Y Y đúng là xa cách quá đáng, ra ngoài rồi thì cứ thay đồ hay đi vệ sinh trước mặt anh cũng được mà, anh đâu có ngại!] [Phòng tiểu nhân thì được, nhưng có cần phải đề phòng quân tử như tôi không?] [Trời ơi chị Y Y đúng là số hưởng, mò cá kiểu gì mà mò cái có ngay cá bự! Đảm bảo cái hội của con Minh Châu biết được thì tức chết cho coi!] [Mò cá mà còn chuẩn từng cú, ra tay nhanh như chớp, nhìn chị Y Y thôi cũng biết không phải người bình thường rồi. Năng lực kiểu này, mấy ông đặc nhiệm chưa chắc đã sánh được!] [Chuẩn bài! Sáng nay chị Y Y còn rượt đánh nguyên bầy khỉ nữa mà! Khỉ tuy nhỏ hơn người nhưng sức chiến đấu của bầy khỉ hoang rất đáng nể, tốc độ lại nhanh. Vậy mà chị Y Y rượt kịp hết tụi nó, còn cho từng con ăn đòn. Đẳng cấp khỏi bàn!] Sở Y Y thay đồ xong thì tiện tay dọn dẹp sơ qua hiện trường, rồi nằm dài ra bãi cỏ, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm. Ở nơi hoang dã không có ô nhiễm ánh sáng, bầu trời sao hiện lên rõ ràng, đẹp đến nghẹt thở. Tâm trạng cô dần dần dịu lại, mí mắt cũng khép lại, từ từ chìm vào giấc ngủ. Vì hôm nay cô không ngủ trong lều, nên chiếc camera giấu kín có thể quay được toàn bộ. Dù cô đã ngủ, nhưng vẫn có hàng chục triệu người ngồi hóng cô ngủ. Hàng chục triệu người... chỉ để xem một cô gái ngủ! Thật sự là bất khả tư nghị. Chương trình tranh thủ bắt tay hợp tác với một nền tảng giao đồ ăn. Khi quảng cáo bật ra giữa lúc livestream, hàng loạt khán giả không kìm lòng nổi liền đặt hàng ngay, vừa ăn đêm vừa xem tiếp. Chương trình và nền tảng giao đồ ăn... đúng là hốt bạc no nê. Ngày thứ ba. Sở Y Y ngủ dậy, rửa mặt chải đầu xong xuôi thì bắt đầu luyện một bài Bát Bộ Kim Cang Công như thường lệ. Sau đó, cô tiếp tục xách đèn pin vào rừng thám hiểm tìm đồ ăn. Trong khi đó, Cố Hiên, Cố Minh Châu và mấy người còn lại vẫn tiếp tục co ro bên bờ sông, ngóng dài cổ chờ đoàn chương trình tới cứu. Cả nhóm mắt đỏ hoe vì đói, chỉ mong có một bóng người nào xuất hiện. Thế nhưng bốn bề vẫn yên ắng như tờ, chẳng có ai. Cả nhóm đói đến mức bụng dán lưng, tinh thần thì cáu bẳn như lửa đốt. Tâm trạng ngày càng tệ hơn. Hôm tụ họp lên đường là vào sáng sớm, vì muốn mặc đẹp lên hình, ai nấy đều nhịn bữa sáng – tức là ngay ngày đầu tiên đã đói rã ruột rồi. Ngày hôm qua, cả nhóm chỉ được chia nhau hai quả trứng. Đến hôm nay, ngày thứ ba, bọn họ đã đói đến mức chân tay bủn rủn, đứng dậy ngồi xuống đều thấy hoa mắt chóng mặt. Cố Minh Châu tức đến bật khóc, gào lên phẫn uất: "Rốt cuộc chương trình làm cái gì vậy?! Đây là ngày thứ ba rồi đó! Họ còn không phái người đến cứu chúng ta là sao? Đừng nói là quên bọn mình rồi nha!" Cố Hiên mặt mày căng như dây đàn, lòng cũng nóng như lửa đốt. Trương Giai Giai run rẩy nói: "Không lẽ... không lẽ người của tổ chương trình bị trúng độc chết hết rồi, nên không ai biết tụi mình còn kẹt ở đây, nên mới không có người tới cứu... ?" Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt của cả nhóm lập tức thay đổi, trong mắt bọn họ thoáng hiện vẻ hoảng loạn. Nếu điều đó là thật, nếu toàn bộ tổ chương trình thật sự "bay màu", vậy thì... bọn họ phải làm sao? "Bốp!" Cố Minh Châu giận dữ đá cho Trương Giai Giai một cú đau điếng. "Cô câm mồm lại cho tôi! Ở đó mà nói gở, đồ mỏ quạ!" Trương Giai Giai cắn môi, không dám phản kháng, chỉ biết lặng lẽ ngồi xích ra xa một chút. Đoạn Tương nhíu mày, trầm giọng: "Nếu lời của Giai Giai là thật, không ai biết chúng ta đang ở đây, thì chúng ta tính sao? Không tìm được thức ăn, chẳng lẽ ngồi chờ chết đói?" Tần Tu Hàn thì vẻ mặt đầy tuyệt vọng, u ám nói: "Tôi cũng thấy khả năng cao là người của tổ chương trình đã trúng độc rồi. Với danh tiếng của tụi mình, chẳng ai dám lơ chúng ta cả. Dù tổ chương trình có quên thật đi nữa, thì công ty quản lý của tụi mình cũng không thể quên bọn mình." "Chỉ có một khả năng: tất cả người của tổ chương trình đã không sống sót trở về. Công ty quản lý của bọn mình có gọi cũng chẳng ai nghe máy." "Mà vị trí quay phim lần này vốn được bảo mật tuyệt đối, không ai biết rõ. Có báo cảnh sát cũng chưa chắc tìm được ra vị trí tụi mình." "Tới lúc có người tìm ra, chắc bọn mình chỉ còn là mấy bộ xương khô rồi..." Lời nói của Tần Tu Hàn như nhát dao đâm thẳng vào lòng mọi người, khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng lại thêm ngột ngạt tuyệt vọng. Cố Minh Châu vừa khóc vừa nhào vào lòng Cố Hiên, nức nở như bị trời sập: