Chương 11.1: Sở Y Y đòi hỏi như sư tử há miệng

Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau

Liễu Thanh Từ 10-10-2025 00:27:04

"Gì vậy? Cái gì nổ thế?!" Cố Minh Châu hoảng hốt hét lên, vội nép mình sau lưng Cố Hiên như thể phía trước có bom mìn sắp nổ nữa đến nơi. Cố Hiên lật đật phủi vỏ trứng và tàn lửa dính đầy người, mặt cũng chưa hết bàng hoàng nhưng vẫn không quên vỗ lưng trấn an em gái: "Không sao đâu, là trứng nổ ấy mà, giờ an toàn rồi." Cố Minh Châu trố mắt kinh ngạc: "Trứng mà cũng nổ được á?" Cố Hiên nhíu mày: "Anh nhớ trứng không được cho vào lò vi sóng vì sẽ nổ. Không ngờ nướng trực tiếp trên lửa cũng banh xác luôn..." Cố Minh Châu tức đến độ gan phổi muốn nổ theo bốn quả trứng kia, dậm chân rầm rầm: "Đó là bữa trưa của tụi mình đấy! Giờ trứng cũng nát rồi, biết ăn cái gì đây hả trời?!" Cố Hiên trông cũng chẳng khá hơn là bao, mặt nặng như mây giông. Lúc này, ánh mắt của Cố Minh Châu chĩa thẳng sang Trương Giai Giai, đầy giận dữ: "Sao cô không nhắc bọn tôi?! Cô sinh ra ở nông thôn, kiểu gì chẳng biết cái này là nguy hiểm, cô cố tình im lặng để hại tôi không có đồ ăn đúng không?!" Trương Giai Giai hoảng loạn, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải mà! Tôi thật sự không biết trứng có thể nổ đâu..." Cố Minh Châu khinh khỉnh, không tin nửa lời: "Cô tưởng tôi ngu à? Cô là dân quê mà không biết mấy cái này? Đừng có mà diễn!" Trương Giai Giai ấm ức: "Tôi chưa từng nướng trứng bao giờ, thật sự không biết mà..." Thật ra, bây giờ nông thôn cũng khác xưa rồi, sinh ra ở quê không có nghĩa là phải cày bừa cuốc xẻng. Cô ấy từ nhỏ đã được ba mẹ cưng như trứng mỏng, hầu như không phải động tay vào việc nhà. Họ chỉ mong cô ấy học hành nên người, còn chuyện cơm áo gạo tiền thì đã có người lớn lo. Hơn nữa, từ khi học cấp hai, cả nhà đã chuyển lên thành phố, mượn tiền mua nhà để cô ấy học hành tốt hơn. Rất nhiều "kiến thức dân dã" thực ra cô ấy còn không rành như tưởng. Cố Minh Châu gắt gỏng: "Cô còn dám cãi lại tôi à?!" Trương Giai Giai lập tức im bặt, chẳng dám hé răng thêm câu nào. Cố Minh Châu khoanh tay, lạnh lùng nói: "Vì sự bất cẩn của cô, tôi với anh ba không còn gì ăn, bây giờ cô đi vào rừng tìm thức ăn cho chúng tôi, không tìm được thì đừng hòng quay về!" Trương Giai Giai mặt tái mét: "Tôi... tôi phải đi một mình ạ? Tôi sợ..." Cố Minh Châu bĩu môi: "Giả vờ yếu đuối với ai chứ không qua mắt được tôi đâu. Cô dân quê mà lại sợ rừng rú á?" "Cô đừng tưởng tôi không nhìn ra trò của cô. Cô đang giả vờ để lôi kéo anh ba đi cùng, muốn lợi dụng cơ hội tiếp cận anh ấy, quyến rũ anh ấy chứ gì?!" Trương Giai Giai hoảng hốt phủ nhận: "Không phải! Không hề có chuyện đó!" Cố Minh Châu cười khẩy: "Ha, cô đừng mơ nữa! Với cái thân phận rẻ rúng của cô, muốn vào nhà tôi làm giúp việc còn chưa đủ tư cách, ở đó mà mơ tưởng cao xa!" Trương Giai Giai run rẩy vì tức giận, nhưng vẫn kiên quyết: "Tôi thật sự không có ý định đó!" Cố Minh Châu xỉa xói: "Nếu không có, thì chứng minh bằng hành động. Câm miệng, bớt ngụy biện, đi rừng kiếm đồ ăn ngay đi!" Trương Giai Giai mím chặt môi, và cuối cùng, mắt đỏ hoe, cô cũng quay lưng lặng lẽ đi vào rừng. Cố Minh Châu khoanh tay nhìn theo, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, trò mèo! Còn lâu mới lừa được tôi!" Cố Hiên đứng im nhìn em gái, mắt ánh lên vẻ sững sờ và xa lạ. Anh ta đột nhiên cảm thấy, cô gái trước mặt không còn là em gái anh ta từng biết nữa. Cố Minh Châu trước kia tuy có chút tiểu thư, nhưng ít ra còn biết điều, biết nể người khác. Còn giờ đây, cô ta như biến thành một con người hoàn toàn khác — độc địa, nhỏ nhen và tàn nhẫn. Anh ta cau mày: "Minh Châu, em sao thế này? Trương Giai Giai là con gái, đi rừng một mình nguy hiểm lắm! Lỡ lạc đường hay có chuyện gì thì sao?! Em không thể ép cô ấy như vậy được!" Cố Minh Châu mím môi, nước mắt lưng tròng, rưng rưng trách móc: "Anh ba... anh lại vì người ngoài mà mắng em sao?" Cố Hiên nghiêm mặt: "Em làm sai, anh là anh em, đương nhiên phải nhắc nhở em. Đây không phải mắng mỏ, mà là muốn em sửa sai." Nghe vậy, nước mắt Cố Minh Châu tuôn như mưa: "Hu hu hu... Em đã phải chịu đủ thứ khổ rồi! Bị ném tới nơi rừng rú bẩn thỉu, muỗi đốt sưng khắp người, bị Sở Y Y đánh sưng cả mặt, rụng nửa cái răng, tối thì nằm ngủ trên đất, đau ê ẩm cả người... Từ sáng hôm qua tới giờ còn chưa ăn được gì. Chỉ vì em bực quá, nói hơi nặng lời mà anh cũng trách mắng em sao? Anh ba, anh thay đổi rồi! Anh chẳng thương em nữa!" Cố Hiên thấy em gái bật khóc nức nở thì lập tức bối rối cuống cuồng, vội vàng lau nước mắt cho cô ta: "Thôi mà, là anh sai, là anh không tốt. Đừng khóc nữa, anh không trách em đâu." "Minh Châu làm gì cũng đúng, là do chương trình quá đáng, dám để em chịu khổ như vậy." "Còn mấy người khác cũng sai. Thấy em khổ mà không biết an ủi, toàn làm khó dễ em, toàn là đồ tồi. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em, nhất là con nhỏ Sở Y Y kia, tuyệt đối không tha cho nó!" Cố Minh Châu nhào vào lòng anh trai, khóc nức nở: "Anh ba nhớ giữ lời đó nha!" "Những người khác thì bỏ đi, nhưng con nhỏ Sở Y Y, tuyệt đối phải xử lý nó!"