Chương 16.1: Cứu người, nhưng công lại bị Cố Minh Châu cướp mất
Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau
Liễu Thanh Từ10-10-2025 00:27:04
Sở Y Y chẳng thèm quan tâm bọn họ đã gặp chuyện gì, cũng chẳng buồn tò mò. Cô xách con thỏ đi thẳng ra bờ sông để xử lý.
Ai ngờ Cố Minh Châu nhặt ngay một cục đá, hung hăng ném về phía cô!
Sở Y Y nhanh nhẹn tránh được, nhưng tảng đá rơi trúng mặt nước, làm nước bắn tung tóe, văng cả lên người cô.
Từ trước đến nay, Sở Y Y không phải kiểu dễ bị bắt nạt.
Cô lập tức cúi người nhặt một cục đá khác, quăng thẳng lại!
"Á—!!!"
Tảng đá đập trúng cổ tay của Cố Minh Châu, một cơn đau nhói lan khắp cánh tay khiến khuôn mặt vốn đã sưng vù của cô ta méo mó đến biến dạng.
Cô ta giận dữ trừng mắt nhìn Sở Y Y, gào lên the thé:
"Sở Y Y, cô dám ném đá vào tôi?! Cô ác độc đến vậy sao?! Cô sẽ không có kết cục tốt đâu!"
Sở Y Y cười khẩy:
"Là cô ra tay trước. Đã dám gây sự thì phải chuẩn bị tinh thần ăn đòn."
Cố Minh Châu giận đến nỗi run lẩy bẩy, hét toáng lên:
"Nhưng tôi đâu có ném trúng người cô! Còn cô thì ném thẳng vào tay tôi! Giờ tay tôi đau đến nhúc nhích cũng không nổi!"
Sở Y Y bình thản đáp lại:
"Cô không ném trúng là vì tôi né được. Nhưng hướng ném là nhắm vào người tôi. Tôi ném trúng tay cô là vì cô không biết tránh. Không biết né thì chịu đi, đáng đời!"
Cố Minh Châu tức đến mức mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói:
"Đúng! Tôi nhắm vào người cô đó! Tôi muốn đập chết cô thì sao?! Ai bảo cô khiến bọn tôi thê thảm thế này!"
"Lũ khỉ là do cô chọc giận, bọn nó mới quay sang trả thù tụi tôi! Cào bọn tôi, ném đủ thứ vào người bọn tôi! Tôi bị giật đứt cả nắm tóc! Tất cả đều là lỗi của cô!"
Mấy người còn lại tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Sở Y Y rõ ràng cũng không mấy thiện cảm.
Nếu không phải sợ cô quá mạnh, chắc họ cũng hùa theo Cố Minh Châu để chỉ trích cô rồi.
Sở Y Y thì ngẩn người. Ủa?
Bọn họ thảm hại vậy là do... đám khỉ gây ra à?
Khỉ đánh à? Ha ha ha! Tuyệt vời!
Cô nén cười, giọng nửa cười nửa giễu:
"Không thắng nổi khỉ thì chịu thôi. Phế vật, bị khỉ đập là đúng rồi!"
"Cô—!!" Cố Minh Châu giận đến mức ngực phập phồng dữ dội.
Sở Y Y lạnh lùng liếc sang:
"Lắm mồm nữa, tôi dắt bầy khỉ quay lại đấy."
Cố Minh Châu lập tức im như thóc.
Khỉ đánh người... thật sự rất đau! Mà lại đánh hội đồng nữa chứ! Cô ta thề cả đời này không muốn gặp khỉ nữa!
Sở Y Y thong thả xử lý thịt thỏ, gom củi, nhóm lửa rồi bắt đầu nướng.
Năm người còn lại bụng đói meo, nước miếng nuốt ừng ực, nhưng chẳng ai dám lại gần nữa.
Giành thì không giành nổi, mà giành là kiểu gì cũng bị ăn đòn.
Đã mắc lỗi đến hai lần, họ không muốn ngu đến mức tái phạm lần thứ ba.
Cố Minh Châu vừa ngửi thấy mùi thơm bốc lên liền nhịn không nổi, cứ lấy cùi chỏ thúc thúc Cố Hiên, mắt ngân ngấn nước:
"Anh à, em đói lắm rồi... Anh đi nói giúp em mấy câu đi, xin Sở Y Y chia cho chút đồ ăn. Em chịu hết nổi rồi..."
Cố Hiên cười khổ, giọng yếu ớt:
"Không có tác dụng đâu... Y Y sẽ không cho đâu... khụ khụ..."
Cố Minh Châu vừa nghe mùi thịt nướng trong không khí, nước bọt suýt chảy ra, giọng càng tủi thân hơn:
"Nếu anh ba mà biết tự kiếm được đồ ăn, em đã không phải khổ thế này rồi..."
Cố Hiên nằm dài trên đất, nhìn trân trân lên trời, mắt vô hồn như tượng gỗ.
Lúc gặp đàn khỉ, Cố Minh Châu kéo anh ta ra làm lá chắn thịt sống, còn cởi áo anh ta trùm lên đầu mình để tránh bị cào.
Kết quả là... anh ta bị lũ khỉ lôi ra hành tới bến.
Toàn thân giờ chi chít vết cào, máu me be bét – thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng sau đó, cả một câu quan tâm từ miệng Cố Minh Châu cũng không có, cô ta chỉ mắng chửi không ngừng, luôn miệng đổ lỗi cho Sở Y Y, nói là do cô chọc giận bầy khỉ nên mới khiến bọn họ bị tấn công.
Cô ta hoàn toàn không hề ý thức được một điều: chính cô ta mới là người lôi Cố Hiên ra làm lá chắn sống, còn tự tay cởi áo anh ta che đầu mình, khiến khỉ càng dễ dàng tấn công anh ta hơn. Việc đó... cô ta cũng có lỗi chứ không phải không.
Lúc này Cố Hiên cảm thấy đầu óc quay cuồng, không rõ là vì đói quá hay do vết thương bị lũ khỉ cào đã bắt đầu nhiễm trùng.
Anh ta đã chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi gì nữa, chỉ thấy trong người mệt mỏi vô cùng, đến cả suy nghĩ cũng lười.
Mà đáng buồn thay, Cố Minh Châu chẳng hề nhận ra trạng thái bất thường của anh ta.
Ba người còn lại cũng chẳng ai để ý. Bởi tất cả sự chú ý của họ giờ đều dồn vào... đồ ăn trong tay Sở Y Y.
Khi Sở Y Y bắt đầu gặm miếng thịt nướng, Cố Minh Châu nhìn đến mức... nhai theo trong vô thức, dường như tưởng tượng rằng mình cũng đang được ăn.
Có lẽ tiếng "chóp chép" của cô ta phát ra hơi lớn, khiến Sở Y Y dừng lại, quay đầu nhìn sang, nhếch môi cười khẩy, châm chọc:
"Không khí có vị ngon không?"
Cố Minh Châu đỏ mặt tía tai vì ngượng, gằn từng chữ:
"Đừng có mà vênh váo quá. Đợi ra khỏi đây, cô cứ chờ đấy, tôi không để yên đâu!"
Vứt câu đe dọa đó ra, cô ta bật dậy toan bỏ đi, không muốn tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ.
Ai ngờ vì quá đói, lại đứng dậy quá nhanh, mắt tối sầm lại, cô ta loạng choạng rồi ngã lăn quay ra đất.
Mãi một lúc sau mới từ từ tỉnh táo lại.
Càng nghĩ càng tức, Cố Minh Châu nghiến răng, lảo đảo đứng dậy, vừa giận vừa xấu hổ, quay người bỏ đi.
Tần Tu Hàn, Đoạn Tương và Trương Giai Giai cũng đứng dậy đi theo.