Chương 16.3: Cứu người, nhưng công lại bị Cố Minh Châu cướp mất

Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau

Liễu Thanh Từ 10-10-2025 00:27:03

Sở Y Y cầm đèn pin, mang theo dao gập và gậy leo núi, lặng lẽ đi vào rừng. Một lúc sau, cô quay trở lại, trong tay là một nắm thảo dược tươi xanh mướt. Cô dùng chiếc nồi mang theo để giã nát đám thảo dược. Sau đó, cô quay lại bên Cố Hiên, xé toạc áo anh ta ra, dùng cồn iodine sát trùng sơ qua vết thương, rồi bôi thuốc lên. Xong xuôi, cô để anh ta nằm nguyên tại chỗ, chẳng buồn đoái hoài thêm, một mình xách đồ đi tắm suối. Lũ khỉ tấn công bọn Cố Hiên, ít nhiều cũng có liên quan đến cô, nhưng nếu nói trách nhiệm hoàn toàn thuộc về cô thì không công bằng. Cô giúp tới đây là đã nhân nghĩa lắm rồi, đừng mơ cô làm thêm bước nào nữa. [Trời đất ơi, chị Y Y biết y thuật nữa hả?! Còn nhận ra được cả thảo dược dại?! Quá xịn luôn rồi! Tôi mê người vừa đẹp vừa giỏi như vậy lắm luôn á!] [Không ngờ người ra tay cuối cùng lại là chị Y Y, thật bao dung!] [Nếu sau này Cố Hiên còn dám theo Cố Minh Châu chống lại Sở Y Y, thì đúng là cứu nhầm bạch nhãn lang rồi!] [Mọi người đừng vội tung hô, biết đâu Sở Y Y không biết gì, bôi nhầm thuốc, lỡ Cố Hiên tèo luôn thì sao? Muốn khen thì chờ người ta khỏe hẳn đã rồi nói tiếp!] [Đừng để bị đội ngũ dẫn dắt dư luận của Sở Y Y dắt mũi. Loại người như cô ta, ích kỷ nhỏ nhen, chỉ biết lo thân, mồm miệng giảo hoạt, đâm sau lưng người khác không chớp mắt. Gặp loại người như vậy nên tránh xa thì hơn!] [Phản ứng của Cố Minh Châu mới là thật. Cô ấy lớn lên trong nhung lụa, bỗng dưng rơi vào cảnh hoang dã, lại bị hoảng loạn, hành vi có hơi quá khích thì cũng thông cảm được, không nên trách nặng. ] [Ủa ủa? Sao tự nhiên lại có loạt bình luận quay sang chửi Sở Y Y và thanh minh giùm Cố Minh Châu vậy trời? Nhà họ Cố tung quân ra rồi hả?] [Ai sáng mắt nhìn vô là thấy liền, đám đó chính là đám dẫn dắt dư luận mà Cố Yến thuê về để cứu vớt hình tượng Cố Minh Châu. Tôi khuyên nhà họ Cố đừng tốn công vô ích nữa. Ai cũng có mắt, có đầu óc, không phải muốn trắng thành đen là được đâu!] [Tôi không hiểu nổi Cố Minh Châu bỏ bùa mê gì cho cả nhà họ Cố nữa. Làm tới nước đó rồi mà cả nhà vẫn đua nhau bênh vực!] [Cầu xin Cố Minh Châu ra sách dạy kỹ năng đi! Tôi muốn học quá trời quá đất luôn!] Quả thật, đám người đó là Cố Yến thuê về để dẫn dắt dư luận. Đáng tiếc, mọi chuyện đã ầm ĩ tới mức này rồi, chỉ dựa vào vài lời dẫn dắt dư luận mà muốn xoay chuyển tình thế? Quá ngây thơ. Huống hồ, Cố Minh Châu vẫn đang tiếp tục "làm màu" trong phòng livestream, từng hành vi từng lời nói đều khiến người xem ngán tận cổ. Giờ mà có tẩy bằng nước Javel cũng không gột sạch nổi! Bên trong hậu trường, đạo diễn thấy Sở Y Y ra tay cứu Cố Hiên thì lập tức gọi điện cho đội ngũ nhân viên đang mai phục trong rừng, yêu cầu họ tạm hoãn việc tiếp cận Cố Hiên, âm thầm theo dõi tình hình trước đã. Nếu phương pháp chữa trị của Sở Y Y có hiệu quả, Cố Hiên dần hồi phục, thì tạm thời chưa cần can thiệp. Nếu anh ta vẫn nằm bất động mãi không dậy nổi, thì tìm thời cơ thích hợp đưa anh ta đi ngay, nhưng phải hành động kín đáo, tuyệt đối không để bị ai phát hiện. Trong rừng. Sở Y Y sau khi tắm xong thì chọn một chỗ xa chỗ của Cố Hiên để ngủ, không nhìn thấy, khỏi bực. Cố Hiên vẫn nằm trơ trọi trên nền đất, nhưng lồng ngực bắt đầu phập phồng rõ rệt, hơi thở cũng dần mạnh mẽ hơn. Từ trong bụi rậm, nhân viên tổ chương trình theo dõi từ xa có thể thấy tình trạng của anh ta đang được cải thiện rõ rệt. Thế là họ tiếp tục ẩn nấp, âm thầm bảo vệ và quan sát. Suốt cả đêm, Cố Minh Châu không hề xuất hiện. Đến sáng sớm hôm sau, cô ta mới chạy tới tìm Cố Hiên với vẻ mặt bực bội. Thấy anh ta vẫn nằm im ngủ say, cô ta lập tức nhào tới lay mạnh: "Anh ơi, còn ngủ gì nữa?! Mau dậy đi, Đoạn Tương với tụi kia đi kiếm đồ ăn hết rồi, anh cũng mau đi tìm cái gì mà ăn đi, em đói muốn chết rồi đây nè!!" Cố Hiên bị lay tỉnh, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy khỏi bãi cỏ. Quần áo trên người mất tiêu, thân thể thì được bôi đầy thứ gì đó xanh lè, nhìn kỹ thì... giống như là thuốc lá cây. Trước khi ngất đi, anh ta sốt cao, toàn thân đau nhức không còn chút sức. Nhưng bây giờ, mọi triệu chứng đều biến mất, cả người nhẹ nhõm như chưa từng bị thương. Chắc là nhờ mấy loại thuốc kia đã giúp hạ viêm, giải sốt. Mà rốt cuộc là ai bôi thuốc cho mình vậy? Nếu không có thuốc, chắc hôm qua anh ta cũng "xanh cỏ" luôn rồi... "Minh Châu, tối qua là ai tìm thuốc bôi cho anh vậy?" Cố Hiên nhìn Cố Minh Châu, hỏi. Cố Minh Châu ngớ người vài giây, cúi đầu nhìn thì mới nhận ra người anh mình đang được bôi đầy thảo dược. Tối qua cô ta luôn bám theo Đoạn Tương với mấy người khác, chẳng thấy ai rời đi, mà họ cũng chẳng biết tí gì về y học. Vậy thì chỉ còn một người duy nhất có thể làm chuyện đó – Sở Y Y. Nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy kỳ vọng của Cố Hiên, Cố Minh Châu thừa biết: anh ta rất biết ơn người đã cứu mình. Nếu để anh ta biết người đó là Sở Y Y, thì sau này anh ta chắc chắn sẽ nghiêng về phía cô! Cô ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra! Cố Minh Châu cắn môi, cúi đầu, khẽ thở dài, giọng đầy tủi thân: "Anh à, anh đang nói cái gì vậy? Ngoài em ra... thì còn ai cứu anh nữa chứ?"