Chương 14.2: Tôi mới là Vương!

Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau

Liễu Thanh Từ 10-10-2025 00:27:04

"Hu hu hu... Anh ba, anh mau nghĩ cách đi, em không muốn chết ở nơi quỷ quái này đâu... Em còn muốn gặp cha mẹ, anh cả, anh hai nữa mà..." Cố Hiên xót em, siết chặt vòng tay ôm Cố Minh Châu, nhưng ánh mắt cũng lộ rõ sự bất lực. Đoạn Tương lên tiếng đề xuất: "Hay là... tụi mình đi tìm Sở Y Y lần nữa? Mình xin lỗi cô ấy, nhờ cô ấy tìm thêm thức ăn giúp bọn mình. Chứ không thì ngồi đây chỉ có nước chết đói." Cố Minh Châu nghiến răng ken két, vẻ mặt đầy căm hận: "Tôi thà chết cũng không xin lỗi nó! Nó đánh tôi thê thảm như vậy, phải là nó xin lỗi tôi mới đúng!" Đoạn Tương lạnh lùng lườm cô ta một cái, không buồn nói thêm. Sắp chết đến nơi rồi mà còn bày đặt sĩ diện. Tần Tu Hàn đứng dậy, nhìn sang Đoạn Tương: "Tôi đồng ý với anh. Mình đi tìm Sở Y Y thôi." Đoạn Tương gật đầu, cũng đứng dậy theo. "Tôi... tôi cũng muốn đi chung với hai người!" Trương Giai Giai lấy hết can đảm, rụt rè lên tiếng. "Đứng lại đó cho tôi!" Cố Minh Châu gào lên giận dữ, "Cô dám đi tìm con tiện nhân đó thì chờ mà bị tôi xử lý! Về rồi, tôi sẽ nhờ anh cả tôi cùng cả showbiz phong sát cô! Cô đừng hòng ngóc đầu lên nổi!" Trương Giai Giai tái mét, chân như bị đổ bê tông, không dám nhấc bước. Đoạn Tương nhíu mày, nghiêm giọng nói với cô ấy: "Sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn nghĩ tới tương lai sự nghiệp à? Giữa mạng sống và danh tiếng, cô chọn cái nào?" Tần Tu Hàn cũng nói tiếp: "Anh Đoạn nói đúng. Nếu không nổi trong giới giải trí thì làm ngành khác, đâu phải cả thế giới chỉ có mỗi showbiz. Chẳng lẽ người ta phong sát được cô cả đời, mọi ngành luôn chắc?" "Phải sống thì mới có hy vọng." Trương Giai Giai cảm động đến đỏ hoe mắt, lặng lẽ bước tới cạnh Đoạn Tương và Tần Tu Hàn, nghẹn ngào: "Tôi đi với hai người! Tôi tin Sở Y Y không phải người xấu... ít nhất, còn hơn Cố Minh Châu." Ba người họ rời đi. Cố Minh Châu tức đến phát điên, gào lên sau lưng: "Mấy người giỏi lắm! Nhớ đó! Chờ đến khi về lại, tôi sẽ khiến từng người một phải trả giá đắt!" Nhưng lần này, chẳng ai thèm để tâm. Lúc trước họ còn e dè thế lực nhà họ Cố, nhưng giờ đã cận kề cái chết, thì ai còn quan tâm mấy chuyện đó nữa? Đói quá rồi, chẳng ai còn sức mà toan tính. Khi con người rơi vào trạng thái đói khát tột cùng, đầu óc họ chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để sống sót, những thứ khác đều là phù du. "Hu hu hu... Anh ba, bọn họ quá đáng thật mà..." Cố Minh Châu lại ôm lấy Cố Hiên nức nở như mưa rào. Cố Hiên mím môi trầm ngâm: "Thật ra... họ nói không sai. Mình tìm không ra thức ăn, mà có tìm được cũng không biết cách nấu. Cứ vậy thì sớm muộn cũng đói mà chết thôi." Cố Minh Châu cắn môi: "Nhưng... nhưng em không cam lòng xin lỗi cái con nhỏ đó! Nó đánh em ra nông nỗi này!" Cố Hiên cúi mắt, giọng thấp hẳn: "Đêm qua anh đã nghĩ rất nhiều... Thật ra mỗi lần Sở Y Y ra tay, đều là sau khi chúng ta chọc giận em ấy trước." "Em ấy chưa từng chủ động gây sự. Có thể... em ấy không xấu như em nói." Cố Minh Châu trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Cố Hiên: "Anh ba! Anh đang bênh vực Sở Y Y?! Anh nói cô ta không xấu?" "Vậy... ý anh là em mới là người xấu sao?" "Anh quên rồi à? Trước giờ cô ta toàn bắt nạt em, đặc biệt là hai ngày nay, vừa mắng chửi vừa đánh đập! Vậy mà anh còn nói cô ta không xấu?!" Cố Hiên mím môi, không đáp. Anh ta chỉ lặng lẽ nhìn Cố Minh Châu, trầm giọng hỏi: "Thế bây giờ em tính sao? Không có đồ ăn, không biết nấu nướng, chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?" Cố Minh Châu bị hỏi đến á khẩu. Cô ta không muốn xin lỗi Sở Y Y, nhưng cô ta... thật sự rất đói. Cô ta cũng không muốn chết. Mà Sở Y Y, dường như là hy vọng sống duy nhất của họ hiện giờ. Cố Minh Châu cắn môi, giọng mềm đi, vẻ uất ức: "Em... em có thể miễn cưỡng xin lỗi cô ta... nhưng sau khi ra khỏi đây, anh nhất định phải giúp em trả thù! Em không thể nuốt trôi cơn giận này đâu!" Cố Hiên trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu: "Được." Cố Hiên dìu Cố Minh Châu đứng dậy, cả hai cùng hướng về phía mà Sở Y Y từng nghỉ chân tối qua. Nhưng đến nơi, họ lại chẳng thấy bóng dáng Sở Y Y đâu, đồ đạc cũng không còn, chỉ còn lại vài đám tro tàn – dấu vết còn sót lại từ đống lửa tối qua. "Con nhỏ tiện nhân kia chạy đi đâu mất rồi?" Cố Minh Châu nhăn mặt làu bàu. Cố Hiên đoán: "Chắc em ấy lại vào rừng tìm đồ ăn. Chúng ta vào tìm thử đi, biết đâu vừa gặp được người, vừa kiếm được tí đồ ăn." Anh ta linh cảm dù có tìm thấy Sở Y Y, chưa chắc cô đã cho bọn họ ăn. Vậy nên anh ta vẫn hy vọng tự mình có thể tìm được chút thức ăn. Dù chẳng biết nấu nướng, nhưng chỉ cần nướng chín là ăn được – no bụng là quan trọng nhất, không thể kén chọn nữa rồi. Cố Minh Châu thì cực kỳ miễn cưỡng đi theo anh ta vào rừng. Giờ cô ta đói đến mức chẳng còn tí sức lực nào, chỉ muốn nằm lăn ra đất cho rồi. Chưa kể còn mặc váy – mà vào rừng thế này thì bị cào xước là chuyện chắc như bắp.