Chương 12.1: Nhà họ Cố thay mặt Sở Y Y tha thứ cho tội phạm
Sảng Khoái Hết Cỡ! Cô Con Gái Ruột Cực Ghét Tất Mọi Như Nhau
Liễu Thanh Từ10-10-2025 00:27:04
Sở Y Y khẽ cười khinh bỉ:
"Đúng vậy, tôi điên vì nghèo đấy. Còn ai nghèo hơn người bị mẹ ruột của cô ta ôm đi rồi thẳng tay vứt vào khu ổ chuột đâu?"
"Trong khi đó, cô em gái bé bỏng của anh thì từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, tiền tiêu vặt mỗi tháng vài chục triệu, anh nói xem, so với cô ta thì tôi điên là đúng rồi còn gì?"
Cố Minh Châu cắn môi, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, như bị người ta tát thẳng mặt giữa chợ.
Cố Hiên cau mày, bực bội nói:
"Em đừng nhằm vào Minh Châu! Chuyện mẹ của con bé làm, không liên quan đến con bé! Bao nhiêu khổ sở em chịu, không phải do con bé gây ra."
"Huống chi, mẹ ruột Minh Châu cũng đã phải trả giá cho lỗi lầm năm xưa rồi, em còn muốn sao nữa?"
Sở Y Y cười nhạt:
"Cô ta là kẻ hưởng lợi trực tiếp từ việc mẹ cô ta làm sai. Tôi không có quyền nhằm vào à?"
"Anh nói mẹ cô ta đã trả giá, là nói chuyện gia đình anh đuổi việc bà ta, rồi lại âm thầm mua cho bà ta biệt thự, đưa tiền cho bà ta sống an nhàn về già đấy hả?"
"Cái giá đó... cũng lớn quá ha-."
Sắc mặt Cố Hiên thoắt cái trở nên bối rối:
"Em... em biết chuyện này từ đâu?!"
Sở Y Y nhún vai, thản nhiên:
"Cố Minh Châu quỳ xuống van xin các người tha cho mẹ ruột của cô ta, tôi nghe rõ rành rành."
"Tôi còn nghe anh nói, nếu không có chuyện năm xưa đổi nhầm con, thì nhà họ Cố đã không có cô con gái hoàn hảo như Minh Châu."
"Cho nên, cả cái nhà các người, vì muốn cảm ơn cái bà giúp việc gây tội tày trời kia, mà không chỉ thay mặt tôi tha thứ cho bà ta, còn đưa tiền, tặng nhà, sắp xếp cho bà ta về hưu vui vẻ!"
"Thậm chí các người còn bàn kế lừa tôi, nói là bà ta đã bị đưa đi ngồi tù rồi."
Cố Hiên bị chặn họng, không nói nổi một chữ.
Cố Minh Châu tức giận gắt lên:
"Cô nghe lén người khác nói chuyện? Không hổ là loại không được dạy dỗ đàng hoàng!"
Sở Y Y nhún vai.
"Đúng, tôi không được nuôi dạy 'tốt' như các người. Ít nhất tôi không có cái bản lĩnh sống phè phỡn trên cuộc đời người khác, rồi còn tìm mọi cách diệt trừ chính chủ."
"Tôi cũng không cúi đầu cảm ơn kẻ đã đẩy em gái ruột mình vào địa ngục, rồi giả vờ cao thượng. Loại giáo dưỡng như các người, xin miễn học."
Mặt Cố Hiên trắng bệch, trong mắt ánh lên sự giằng xé và bối rối.
Có lẽ đến giờ phút này, bị Sở Y Y chỉ thẳng vào mặt, anh ta mới chợt nhận ra, hóa ra việc mình làm... đáng khinh đến vậy.
[Trời má, nhà họ Cố đúng là tệ không còn gì để nói! Mua nhà, đưa tiền cho kẻ phạm tội?! Họ chẳng thương Sở Y Y chút nào hết!]
[Sở Y Y số khổ tám đời mới đầu thai vô cái nhà này chứ!]
[Bắt đầu từ hôm nay, tôi tuyên bố tẩy chay tất cả sản phẩm của nhà họ Cố!]
[Cố Minh Châu nói Sở Y Y không có giáo dưỡng?! Bộ những việc cô ta làm, gọi là có giáo dưỡng chắc?!]
[Sở Y Y tuyệt đối đừng tha thứ cho cái nhà rác rưởi đó! Họ không xứng đáng với sự bao dung của em!]
[Nói cực đúng! Mẹ Cố Minh Châu gây tội, mà cô ta là người được hưởng lợi, làm sao có thể vô can? Cô ta phải có trách nhiệm bù đắp cho Sở Y Y chứ không phải đi khắp nơi đối đầu!]
[Tức chết tôi rồi! Tôi nguyền rủa nhà họ Cố và con nhỏ Minh Châu không được yên ổn!]
[Cố Hiên đúng là não để làm cảnh. Tha thứ cho kẻ hại em ruột mình, rồi còn đưa tiền, cho nhà?! Anh ta không nghĩ đến mười mấy năm đau khổ của Sở Y Y à?!]
[Khổ là Sở Y Y chịu, cớ gì người khác lại được phép tha thứ thay cô ấy?!]
[Cố Minh Châu có tư cách gì mà xin tha cho mẹ ruột? Cô ta có từng nghĩ, chính mẹ mình khiến Sở Y Y sống không bằng chết không?!]
[Một lũ rác rưởi. Mà thôi, rác thì cũng có phân loại — và tụi nó gom đúng vào một đống. ]
"Y Y, anh..."
"Anh ba, đừng nghe cô ta nói bậy! Em chưa bao giờ muốn hại nó cả! Mỗi lần nó gây chuyện, em đều khuyên mọi người tha thứ cho nó mà! Anh quên rồi sao?"
Cố Minh Châu rưng rưng nước mắt nhìn Cố Hiên.
Cố Hiên khẽ cau mày.
Nghĩ lại thì đúng là vậy.
Từ lúc Sở Y Y trở về, lúc nào cũng châm chọc Cố Minh Châu.
Mà Minh Châu mỗi lần bị bắt nạt, lại quay sang bênh Sở Y Y, còn dặn mọi người đừng trách cô.
Nhưng bây giờ, Sở Y Y lại nói Minh Châu muốn giết cô?
Quả thật là hoang đường!
Có vẻ như Sở Y Y đã phát điên, vì muốn công kích họ mà bịa đặt đủ điều.
Cố Hiên thất vọng lắc đầu:
"Bây giờ em chỉ biết đổ bùn sang người khác. Anh thật sự không thể nói chuyện với em nổi nữa."
"Đợi về thành phố, anh sẽ bàn với ba mẹ, đưa em đi khám tâm lý."
Sở Y Y lạnh lùng liếc anh ta một cái:
"Tôi thấy anh mới là người cần đi khám đấy. Nhưng không phải khám tâm lý, mà là khám thần kinh."
"Tôi nghi ngờ bộ não anh có vấn đề nghiêm trọng, hoặc không thì là cả nhà các người đều di truyền bệnh não tàn!"
"Em..." Cố Hiên tức đến run người, mắt trợn trừng nhìn cô.
Nhưng lần này, anh ta không dám gào lên.
Anh ta hít sâu một hơi, cố nuốt cơn giận xuống, giọng trầm trầm:
"Anh không muốn cãi nhau nữa. Anh chỉ hỏi một câu: Em có chịu chia thức ăn cho mọi người không?"
Sở Y Y trả lời dứt khoát:
"Không."