Sau một thời gian học tập và tìm hiểu mọi thứ, Chu Quỳnh đã tiến bộ.
Từ một người thất học, cô đã trở thành một Chu Quỳnh có chút kiến thức.
Cô nhận ra hành tinh dưới chân mình có tên khoa học là Raglan, nằm trong tinh hệ Pulitzer. Nó là một tinh cầu cảng không gian, nằm ở giao điểm của ba tinh hệ.
Mà khu khai thác mỏ nơi Ian và những người khác ở không phải là một khu vực, mà là một mảng các tinh cầu quặng vụn vặt.
Vì là tinh cầu tài nguyên, nên chúng chỉ được đánh số đơn giản, không có tên riêng.
Sau khi xảy ra làn sóng trùng tộc, công nhân từ các tinh cầu quặng lũ lượt kéo đến các hành tinh cảng lớn, cuối cùng có được chỗ dung thân tạm thời ở tinh cầu Raglan này.
Tuy nhiên, họ cũng không có ý định ở lại đây lâu dài.
Vì đất đai ở Raglan cằn cỗi không thích hợp để lao động, hơn nữa dòng người qua lại thường xuyên, dễ phát sinh tội phạm, lại thêm việc không có đủ vị trí việc làm, khó mà kiếm sống.
Công nhân khai thác mỏ ở đây chỉ có thể bán sức lao động, làm nhân viên tạm thời.
Không còn cách nào khác, sống ngày nào phải ăn ngày đó, nên buộc phải làm việc.
Nhưng nơi này lại không có tài nguyên nào cần khai thác, kỹ năng khai thác quặng siêu việt của đám công nhân căn bản không có đất dụng võ.
Alex khoa tay múa chân nói: "Quặng thạch chỗ chúng tôi đẹp lắm đó!"
"Cứ đến tối, chúng sẽ phát sáng. Trong đất, hốc đá, bùn cát chỗ nào cũng có, giống như những mảnh sao trời vậy."
"Mấy người công nhân già nói, mấy chục năm trước, những viên quặng này chỉ có màu trắng và phát ra ánh sáng nhợt nhạt. Nhưng theo thời gian tiến sâu khai thác, dần dần xuất hiện các loại có màu sắc rực rỡ, hơn nữa ngày càng sáng lung linh."
Lúc này Chu Quỳnh mới biết, viên hồng ngọc tuyệt đẹp mà Ruby yêu thích không phải là đá quý thật sự, mà là một loại khoáng thạch đặc trưng của khu khai thác mỏ.
Alex: "Bọn trẻ ở chỗ chúng tôi đều lấy chúng ra chơi, mỗi đứa có mấy viên, còn so xem của ai đẹp hơn, hiếm lạ hơn."
"Có người thích làm đẹp còn xâu chúng thành đồ trang sức, nhưng chỉ đẹp vào buổi tối, đến ban ngày thì ảm đạm đi nhiều."
Nhưng đáng tiếc là, không phải mọi thứ đẹp đẽ đều mang đến hy vọng và niềm vui.
Những viên khoáng thạch đủ màu sắc này mang đến bất hạnh và u ám.
Bọn trẻ ở khu khai thác mỏ lần lượt bắt đầu sốt kéo dài trong kỳ phân hóa, chậm chạp không thể phân hóa giới tính thứ hai.
Các bậc phụ huynh bắt đầu hoảng sợ.
Ngay sau đó, Liên Bang phái tàu y tế đến.
Rồi sau đó nữa, chẳng còn ai nhìn thấy những đứa trẻ kia nữa.
Robert nhỏ giọng nói: "Họ đều phân hóa thành Omega hết."
"Nhưng trên thực tế, bố mẹ của họ hầu hết đều là Beta."
Chu Quỳnh hiểu ra.
Nơi này nhất định có một màn đen không ai biết.
Trong thời đại tinh tế, Omega ở các tinh cầu xa xôi sẽ được đưa đến chủ tinh của tinh hệ để tiếp nhận giáo dục thống nhất từ 12 tuổi, cho đến khi hoàn toàn vượt qua kỳ phân hóa ở tuổi 16.
"Vậy họ còn có thể trở về không?"
"Ừm, kỳ phân hóa kết thúc là có thể trở về cuộc sống bình thường, giống như Alpha và Beta vậy."
Omega trong kỳ phân hóa dễ bị tình tức tố bạo động, gây ra náo loạn xã hội. Trong bốn năm học tập, sẽ có giáo viên chuyên trách dạy dỗ họ cách khống chế tình tức tố.
Còn Alpha cường tráng và Beta hầu như không có mùi vị gì đều ở lại các trường học địa phương để tiếp nhận giáo dục. Trường học cũng sẽ sắp xếp các khóa học liên quan đến kiểm soát tình tức tố.
Chu Quỳnh cho rằng giả thiết này còn tính là nhân văn.
So với kiểu Omega bị nuôi dưỡng như thú cưng trong các tiểu thuyết tinh tế mà cô từng đọc thì tốt hơn nhiều.
Robert nói: "Chúng tôi đều cảm thấy có thể phân hóa thành Beta là được rồi."
"Nhưng nói chung mọi người đều muốn phân hóa thành Alpha. Còn có rất nhiều người vì không thể phân hóa thành Alpha mà gặp phải vấn đề về tâm lý nữa đó."
Trong thời đại tinh tế, tỷ lệ phân hóa Omega thấp nhất, khoảng 8%. Tiếp theo là Alpha, tỷ lệ khoảng 10%. 80% dân số còn lại đều là Beta.
Có thể nói, Beta mới là nền tảng vững chắc và trụ cột của xã hội này.
Cho dù Alpha có năng lực chiến đấu cá nhân mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể so sánh với quần thể khổng lồ còn lại.
Chu Quỳnh có thể hiểu được suy nghĩ của đám trẻ đang tuổi dậy thì này.
Không thể phân hóa thành Alpha trông ngầu nhất, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chút hụt hẫng.
Rốt cuộc ai mà chẳng có lúc ảo tưởng mình là người đặc biệt nhất, độc nhất vô nhị chứ.
Thời trung học, ngày nào cô cũng ảo tưởng mình là thiếu nữ phép thuật đó!
Nhưng nếu thật sự phải phân hóa, Chu Quỳnh vẫn không muốn phân hóa thành Alpha.
Nghĩ đến cái thân hình đô con kia, cô đã thấy khó coi.
Nhưng nếu không có thân hình đô con, chẳng phải chỉ có thể làm Omega sao?
Cũng không phải nói Omega không tốt, hơn nữa Omega trong thời đại tinh tế này đã tương đối tự do.
Chỉ là...
Haiz.
Thôi, thôi, vẫn là không phân hóa thì tốt nhất.
Chu Quỳnh lắc đầu, xua cái ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Công nhân khai thác mỏ không phải là cư dân bản địa của khu ổ chuột Raglan.
Sau khi đến nơi này, họ đã dùng vật liệu tại chỗ, xây dựng thêm trên quy mô vốn có của khu ổ chuột, thành lập nên nửa khu phố thuộc về riêng mình.
Nếu nói khu ổ chuột ban đầu có thể coi như một vòng tròn lớn bất quy tắc.
Thì khu nhà ở của công nhân chính là một vòng tròn nhỏ tiếp giáp với nó.
Cư dân khu khai thác mỏ hào sảng, nhiệt tình, chính trực, thiện lương.
Nhưng cư dân gốc của khu ổ chuột thì không giống vậy.
Đa phần trong số họ đều là những kẻ lẩn tránh trong bóng tối của thành phố, sống giữa lằn ranh của pháp luật tinh tế, giở đủ mọi thủ đoạn gian trá.
Bởi vậy dù vị trí tiếp giáp, khu công nhân cũng rất ít khi giao du với họ.
Alex, Robert và Chu Quỳnh cũng không dễ dàng tiếp cận.
Đương nhiên Ian là ngoại lệ.
Vì cậu ta có đầu óc thông minh, lại còn có thân thủ tốt.
So với đám cá trong nước còn trơn trượt hơn.
Bất giác, Chu Quỳnh đã ở đây hơn nửa tháng.
Trong nửa tháng này, người ở khu ổ chuột đã đến khu công nhân gây rối vài lần.
Thời gian trước, khu ổ chuột dường như có không ít người mất tích, họ nghi ngờ là do khu công nhân làm.
Đám công nhân khai thác mỏ đương nhiên không chịu nhận tội này, vung búa đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Ngày nào ở khu ổ chuột cũng có người mất tích và chết đi, sau đó lại có thêm nhiều cư dân mới ùa vào.
Chuyện như vậy xảy ra liên tục, chẳng có gì lạ.
Bọn họ đến gây rối, chẳng qua là nhân cơ hội tống tiền thôi.
Rốt cuộc, những ngày tháng ở nhờ sẽ chẳng dễ chịu gì.
Chu Quỳnh đã nghe dì Sandora oán giận.
Dì nhíu chặt mày, tay không ngừng làm việc,"xoạt xoạt xoạt" nhanh nhẹn thái rau.
"Những ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc đây!"
Nhưng nói tóm lại, cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua, không có sóng gió gì, khoảng thời gian lang thang vất vả khi mới đến đây dường như đã lùi xa.
Chu Quỳnh theo sau Ian và những người khác chạy tới chạy lui giúp đỡ, rất nhanh đã thân thiết với đám công nhân khai thác mỏ.
Cô bé có dáng người nhỏ nhắn, lễ phép, lại ngọt miệng, rất được mọi người yêu quý.
Dì Sandora rất thích cô, thường xuyên lén lút cho cô đồ ăn vặt.
Chu Quỳnh sẽ chia những món ăn vặt hiếm có này cho Ian, Alex và Robert.
Cô rất thích những người bạn nhỏ này, ở bên họ lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc, chưa từng có tâm trạng tồi tệ.
Về chuyện này, Alex rất ghen tị: "Dì Sandora chưa từng đối xử tốt với tôi như vậy đó."
Chu Quỳnh chớp mắt: "Có lẽ vì tôi là con gái?"
"Dì nói dì có một cô con gái đáng yêu giống tôi, đặc biệt khiến người ta yêu mến."
Alex phồng má: "Không công bằng! Tôi cũng rất đáng yêu mà."
Nhưng trong những ngày bình yên đó, nguy cơ mới lại ập đến.
Chu Quỳnh không hề cảm nhận được gì, cả ngày chỉ cười ngây ngô.
Cho đến khi...
Chu Quỳnh đang ngủ trưa thì bị đánh thức, cô dụi mắt ngồi dậy: "Bên ngoài ồn ào cái gì vậy?"
"Là đám người khu ổ chuột lại đến gây rối ư?"
Robert hoảng loạn chạy vào: "Bên ngoài có rất nhiều tinh cảnh."
"Họ đến bắt anh Corey sao?"
Chu Quỳnh căng thẳng đứng lên: "Không thể nào, mọi người luôn tuân thủ pháp luật mà?"
Tiếng ồn ào ngày càng đến gần, Chu Quỳnh cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Trong thoáng chốc, trong đầu cô nảy ra rất nhiều ý nghĩ, nhưng chỉ có thể nắm lấy một khả năng lớn nhất.
"Robert! Có phải chuyện tuyến thể bị bại lộ rồi không?" Cô nắm lấy tay Robert, nhìn thấy sự kinh hoàng tương tự trong mắt cậu ta.
"Cậu mau trốn đi." Cô kéo Robert đến trước tủ quần áo, muốn đẩy cậu vào trong.
"Vậy còn cô thì sao? Cô cũng mau trốn đi!"
"Không sao! Tôi trốn ở tủ khác!"
Lúc này,"ầm" một tiếng lớn, cửa bị mở tung.
Ánh sáng trắng chói lóa ùa vào.
Chu Quỳnh và Robert giật mình như chim sợ cành cong, sợ hãi quay đầu lại.
Là Ian!
"Hú hồn!"
"Chu Quỳnh!" Ian nhanh chóng xông vào, kéo tay cô định chạy: "Bọn họ đến vì cô đó, mau đi thôi!"
Chu Quỳnh: "Tôi ư? Vì sao? Vì sao tinh cảnh lại muốn bắt tôi chứ?"
Tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng đến gần, đã có thể nghe rõ tiếng chất vấn giận dữ và tiếng xô đẩy.
"Bọn họ tới rồi!"
Robert lo lắng đến đổ mồ hôi: "Không kịp nữa rồi!"
Không kịp nữa rồi!
Chu Quỳnh đã có thể nhìn thấy tóc của bọn họ ở chỗ khúc ngoặt.
Ian kéo cô lùi lại từ cửa trước.
Trèo cửa sổ là không thể, cửa sổ quá nhỏ, chỉ có thể thò đầu ra.
Cậu ta lấy ra cái ổ cứng màu đen nhỏ xíu, nhét vào tai Chu Quỳnh.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Chu Quỳnh không kịp nghĩ nhiều.
Cô che tai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Rốt cuộc cô đã ăn trộm thứ bảo bối gì mà khiến tinh cảnh phải lặn lội đường xa đến bắt cô vậy?
Bảy tám tinh cảnh xông vào, đội trưởng dẫn đầu nhìn kỹ cô một cái, giơ tay chỉ: "Chính là cô ta! Bắt cô ta lại!"
"Các người không thể vô duyên vô cớ bắt một đứa trẻ vị thành niên từ khu dân cư đi được!"
Corey giận dữ nói, Lorna liều mạng muốn chen vào, nhưng các tinh cảnh chắn ở cửa như tường đồng vách sắt.
"Đúng đó! Đúng đó! Nói cho rõ ràng đi!" Phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ của đám công nhân!
"Khu dân cư?" Đội trưởng nhướng mày, hắn khoa trương nhìn quanh bốn phía, châm chọc nói: "Tôi chỉ thấy một đống phế liệu thôi."
Nghe thấy lời vũ nhục này, đám công nhân phía sau càng thêm phẫn nộ.
Tinh cảnh rút súng laser từ bên hông ra: "Ai dám động thủ?"
Trong chốc lát, không khí trở nên căng thẳng.
Corey bước lên phía trước đối chất với đội trưởng tinh cảnh: "Anh cần phải giải thích rõ ràng và đưa ra bằng chứng!"
Ian và Robert nhân cơ hội che chắn trước mặt Chu Quỳnh, không cho bọn họ đến gần.
Đội trưởng hừ lạnh một tiếng: "Bằng chứng?"
"Bloor, chiếu màn hình lên!"
[Đã nhận lệnh!]
Một tia laser màu lam từ quang não của đội trưởng bắn lên không trung.
Giống như chiếc quạt xòe ra, một màn hình ánh sáng hiện lên không trung, trên đó phát ra hình ảnh Chu Quỳnh đang trộm cơm hộp.
Cô gái tóc đen quần áo tả tơi không chút thương tiếc cướp đoạt cơm hộp từ người máy giao cơm, sau đó dùng quần áo gói hộp cơm lại, lén lén lút lút lẻn vào ngõ nhỏ.
Cô ta vừa vác gói đồ, vừa cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.
Trông đáng ngờ đến mức không thể đáng ngờ hơn.
Quả thực là viết rõ lên mặt dòng chữ "Tôi đang làm chuyện xấu đó, mau đến bắt tôi đi".
Chu Quỳnh: Ôi! lần đầu phạm tội nên chưa quen lắm.
"Đây chính là bằng chứng!" Đội trưởng ra hiệu cho đám tinh cảnh xung quanh: "Bắt cô ta lại!"
"Tôi không biết tinh cảnh các anh rảnh rỗi đến mức rầm rộ kéo đến khu ổ chuột chỉ để bắt một cô bé đói bụng ăn vụng, thay vì đi bắt mấy tên tội phạm và kẻ buôn lậu ngoài kia."
Corey cười lạnh nói: "Hay là bọn anh quên mất mình đang mặc cái gì rồi?"
"Ồ, anh bạn. Không đến lượt anh quản đâu." Đội trưởng dí họng súng vào cằm Corey, uy hiếp: "Tốt nhất là anh nên biết mình đang nói cái gì."
"Bắt đi!"
Hai thiếu niên choai choai như Ian và Robert làm sao có thể cản được đám tinh cảnh cao to vạm vỡ.
Chu Quỳnh không chút bất ngờ bị túm cổ áo lôi đi.
Cô nhón chân cố hết sức giãy giụa.
Đôi bàn tay to như kìm sắt bóp chặt gáy cô khiến cô không thể động đậy.
Cô từ bỏ, định tiết kiệm sức lực, nằm thẳng cẳng giữa không trung mặc hắn ta xách đi.
Đám tinh cảnh lái xe bay vèo vèo, rất nhanh đã bỏ xa đám đông phẫn nộ ở lại phía sau.
Tên tinh cảnh chở Chu Quỳnh còn huýt sáo vui vẻ.
Chỉ có Chu Quỳnh nhìn chiếc còng tay bạc mới toanh được đeo lên cổ tay mình, lạnh lẽo trong gió.
Lúc trộm cơm hộp, cô nào ngờ có ngày hôm nay.
Cô ngốc quá, thật sự.
Cô chỉ biết ăn trộm cơm hộp là phạm pháp, nhưng không biết rằng ở thời đại tinh tế, ăn trộm cơm hộp còn phải đi tù!