Đêm xuống, bên đống lửa trại.
Điệu nhảy sôi nổi vẫn tiếp diễn cho đến tận tối muộn. Đám công nhân sau khi nhảy múa vẫn chưa thấy đã, bèn tụ tập lại với nhau, chọn một khoảng đất trống để mở tiệc.
Họ dùng cành khô, ván gỗ và những vật dụng bỏ đi để dựng lên mấy đống lửa chắc chắn. Trên lửa treo mấy chiếc nồi to, trong nồi canh hầm nóng hổi đang sôi ùng ục.
Mỗi nhà mỗi người đều cố gắng góp nhặt một ít nguyên liệu nấu ăn.
Có một ít hành tây, cà chua và bánh mì đen, nhưng lại có rất nhiều đậu tằm khô quắt và khoai tây mọc mầm.
Nhưng không sao, đậu tằm khô quắt nấu trong canh sẽ trở nên mọng nước, khoai tây mọc mầm bỏ phần xanh đi cũng ngọt bùi ngon miệng.
Những nguyên liệu đã qua sơ chế được cho hết vào nồi, ninh nhừ với nước xương, thêm chút tiêu và muối, là có thể biến thành một nồi canh nóng hổi, đậm đà, ngon miệng.
Còn có người hào phóng mang ra loại rượu ngon cất giấu riêng. Rượu màu vàng nhạt có vị chua của quá trình lên men, nhưng dưới ánh lửa, nó lấp lánh như vàng nóng chảy.
Mọi người vây quanh đống lửa trò chuyện, uống canh ăn bánh mì đen, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười thô ráp, sảng khoái.
Thù Mạt Lị cuộn tấm thảm lông nhỏ bên đống lửa để sưởi ấm, chiếc váy hàng hiệu trên người cô ta đã nhăn nhúm thành một đống giẻ lau.
Henry thì đang ngồi xổm bên cạnh cô ta húp lấy húp để bát canh nóng hổi.
Cậu ta không hề chê bai, đã sớm thay bộ đồ lao động màu kaki giống đám công nhân, cùng họ vai kề vai, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng bị họ trêu chọc, vỗ vai đến ho sặc sụa.
"Tiền bối Mạt Lị, ngon lắm luôn đó, chị chắc chắn không muốn thử một chén sao?"
Cậu ta tặc lưỡi.
"Không, tôi chỉ uống nước rau quả tự nhiên không ô nhiễm."
Thù Mạt Lị kiêu ngạo hếch mặt lên.
"Ồ, được thôi." Henry có chút tiếc nuối vì chị ấy không thể thưởng thức món canh ngon tuyệt này.
Thù Mạt Lị thấy cậu ta lại đứng dậy, tung tăng chen vào đám đông để xin canh uống.
"Dì Sandora, cho cháu xin thêm một chén nữa! Ngon tuyệt cú mèo luôn!"
Bụng Thù Mạt Lị phát ra một tiếng kêu dài thảm thiết. Cô ta rụt rụt đôi chân trần, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Henry.
Cái tên đàn ông thối không hiểu phong tình này, không thấy mình không có giày sao?
Cô ta làm sao có mặt mũi đi chân trần xin canh từ đám người mà bản thân đã đắc tội chứ?
Một lát sau, một cậu thiếu niên bưng khay khoai tây nướng và canh nóng đi tới.
Thù Mạt Lị nghe thấy có người gọi cậu là Robert, cô ta nhận ra đây là một trong những tên nhóc đã trêu chọc mình vào buổi chiều.
Cô ta quay mặt đi làm như không thấy cậu.
Ai ngờ Robert lại đi thẳng đến bên cạnh cô ta, ngồi xổm xuống, đặt khay tới, dịu dàng nói:
"Chỉ có chút này thôi, tranh thủ ăn khi còn nóng đi."
Thù Mạt Lị muốn giữ giá, nhưng cái bụng của cô ta đã sớm đầu hàng.
Cô ta liếc nhìn cậu nhóc thanh tú này một cái, cứng giọng nói: "Đừng tưởng tôi ăn đồ của các người, thì sẽ nói tốt cho các người."
Robert gật đầu, cậu ta không hề tức giận, thậm chí còn lộ ra một chút ý cười: "Tôi biết, cô cứ ăn đi."
"Cô mau ăn đi!" Alex cũng đi tới, cậu ta cáu kỉnh nói: "Bộ cô định chết đói hay gì, bọn tôi đứng xa cả trăm mét đã nghe thấy tiếng bụng cô réo rồi."
Tai Thù Mạt Lị đỏ lên, không thèm đôi co nữa, cúi đầu húp canh.
Chẳng qua chỉ là canh ở khu ổ chuột, cô ta thấy rồi, toàn là mấy thứ nguyên liệu thừa đáng thương.
Sao có thể ngon được chứ, chẳng qua là cô ta đói quá không chịu nổi, cố mà uống một ngụm thôi.
Cô ta kinh ngạc nói: "Ngon, ngon quá!"
"Sao có thể, sao lại ngon đến vậy?"
"Đương nhiên là ngon rồi! Dì Sandora hồi còn ở khu khai thác mỏ là nữ đầu bếp số một đó!" Alex đắc ý vô cùng, cứ như người nấu canh là chính mình vậy.
Thù Mạt Lị ôm bát không nỡ buông, bát canh ngon tuyệt này như có ma thuật vậy, xoa dịu cái bụng đói đến phát đau của cô ta.
"Hai cái tên nhóc kia đâu?"
"Cô nói hai người họ hả?" Alex nhìn về phía sau Thù Mạt Lị, vẫy tay: "Họ đến kìa! Này, bọn tôi ở đây!"
"Alex! Robert!" Chu Quỳnh gọi: "Còn khoai tây nướng không, tôi đói chết mất!"
"Còn, tôi đi lấy cho cô."
"Cảm ơn nha, lấy nhiều vào, cả phần của Ian nữa!"
Sau một buổi chiều đùa giỡn, chơi bời, Chu Quỳnh đã thân thiết với bọn họ lắm rồi.
Chu Quỳnh đi đến bên cạnh Thù Mạt Lị, mặt dày ngồi sát xuống bên cạnh cô ta. Ian không ngồi, đứng ở phía sau Chu Quỳnh, như một người bảo vệ.
Thù Mạt Lị rất ghét bỏ, Chu Quỳnh vừa ngồi xuống, cô ta đã nhích mông sang bên cạnh mấy cái. Chu Quỳnh cố tình xích lại gần, cô ta lại nhích sang bên kia.
"Cô xem, đây là cái gì?" Chu Quỳnh không giận, cô đưa cho Thù Mạt Lị một chiếc hộp sạch sẽ.
Thù Mạt Lị do dự một chút, nhưng vẫn hậm hực nhận lấy.
Rồi cảnh giác trừng mắt nhìn Chu Quỳnh một cái, như đang nói, bà đây muốn xem cô giở trò gì.
Thù Mạt Lị nghiêng người, chậm rãi mở chiếc hộp ra, sững sờ tại chỗ.
Lại là đôi giày cao gót của cô ta.
Đôi giày cao gót bị thất lạc của cô ta được lau sạch sẽ, cẩn thận đặt trên lớp giấy hồng phấn.
Đẹp đẽ như lúc cô ta nhìn thấy chúng trong tủ kính của cửa hàng xa xỉ.
Thù Mạt Lị cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, nhưng cô ta cố nén xuống.
Cô ta đóng chiếc hộp lại, nhìn thẳng vào Chu Quỳnh, nghiêm túc nói:
"Các người không cần lấy lòng tôi, tôi không giúp được gì cho các người đâu. Phong cách của tòa soạn chúng tôi là như vậy, một phóng viên nhỏ bé như tôi có cách nào chứ? Huống chi chính quyền địa phương đã quyết tâm phong tỏa thông tin, truyền thông thì làm được gì?"
"Không, cô hiểu lầm rồi. Chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, nhưng không phải chuyện này." Chu Quỳnh liếc nhìn Alex, Ian và Robert đang vây quanh bên cạnh, ánh mắt họ lóe lên vẻ mong chờ.
"Cô là phóng viên, thông tin nhanh nhạy, kiến thức uyên bác. Chuyện là thế này, chúng tôi bị lạc mất một người bạn, cô ấy tên là Ruby, cô ấy có dáng người như thế này..."
Trưa hôm sau.
Alex và Robert đang phơi quần áo bên ngoài căn phòng hộp nhỏ. Robert đưa quần áo từ giá phơi cho Alex đứng trên ghế, Alex lại treo giá phơi lên dây, hai người phối hợp ăn ý vô cùng.
Chu Quỳnh luôn cảm thấy giữa hai người họ có một bầu không khí vi diệu mà người khác không thể chen vào được. Đó là kiểu không khí mà chỉ cần có kẻ thứ ba xuất hiện bên cạnh hai người này, dù thế nào cũng sẽ bị biến thành bóng đèn.
Chu Quỳnh không muốn làm bóng đèn. Cô phơi đồ xong thì không có việc gì làm, đành phải đi quấy rầy Ian.
Ian đang nằm trên sàn nhà chợp mắt, cậu ta lấy một cuốn tạp chí che mặt. Chu Quỳnh liếc qua, là sách về lắp ráp cơ giáp, cô chẳng hiểu gì.
Cô lục lọi hết những cuốn sách và tạp chí trong căn phòng hộp nhỏ, buồn bã nhận ra chẳng có mấy cuốn mình đọc hiểu.
Cô biến thành kẻ thất học chính hiệu.
Đương nhiên, phần lớn là do những cuốn sách này đều là đồ của Ian.
Toàn là sách về linh kiện, cơ giáp, máy móc các kiểu.
Chu Quỳnh biết Ian không ngủ, cậu ta luôn rất cảnh giác, hiếm khi ngủ vào những lúc không nên ngủ.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay chọc chọc cậu ta.
"Ian." Cô nhỏ giọng gọi: "Cậu dạy tôi dùng dao đi."
Ian vẫn không nhúc nhích.
Chu Quỳnh lấy cuốn tạp chí trên mặt cậu ta xuống, lại chọc chọc mấy cái.
Lần này, cô thấy hàng mi rậm rạp của Ian khẽ run lên.
"Tôi thấy mắt cậu run rồi nha, rõ ràng là cậu có ngủ đâu."
Chu Quỳnh không ngừng cố gắng, lại cù lét cậu ta một chút.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, cô thế mà bị Ian đè ngược lại.
Chân cậu ta gập lên ghì chặt chân Chu Quỳnh đang giãy giụa, một cánh tay đè ngang vai và cổ cô, khiến cô không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Chu Quỳnh trừng to mắt, kinh ngạc nói: "Dao! Khi nào?"
Con dao găm nhỏ đặt bên cạnh cô giờ đang xoay tròn trên tay Ian!
"Cậu làm thế nào vậy?"
Ian đắc ý "hừ" một tiếng, đôi mắt mèo màu lục hơi nheo lại, lấp lánh ánh sáng.
Cậu ta kẹp con dao bạc nhỏ giữa các ngón tay, áp vào bên cổ tay mình.
Sau đó ngồi dậy, kéo Chu Quỳnh vẫn còn đang ngơ ngác đứng lên.
"Bài học đầu tiên dạy cô chính là, làm kẻ yếu thì phải biết thân biết phận, đừng tùy tiện để lộ vũ khí của mình."
Chu Quỳnh không phục nói: "Tôi đâu có ngốc, làm sao lại tùy tiện nói cho người khác, hơn nữa, là cậu đánh lén!"
Ian đưa lại con dao nhỏ cho Chu Quỳnh: "Được, vậy cô tấn công tôi đi."
Chu Quỳnh cầm dao găm mà có chút không biết phải làm gì, dù sao thì dao ăn cũng là dao, đều là dụng cụ cắt gọt bị quản chế.
"Có được không đó?"
Ian gật đầu: "Đừng sợ, nhào vô!"
Xin thứ lỗi cho Chu Quỳnh chỉ là một cọng bún vô dụng với sức chiến đấu nửa vời, cô ở tại chỗ vụng về vung vẩy con dao nhỏ, dùng hết sức đâm về phía Ian.
Chu Quỳnh trong nháy mắt đã hiểu vì sao khi người ta cưỡi ngựa đánh nhau trong phim truyền hình, lại phải vừa hô to vừa vung vũ khí xông lên.
Một là để tăng thêm dũng khí, hai là để giảm bớt xấu hổ.
Tay trái của Ian đỡ lấy cánh tay cầm dao của Chu Quỳnh, Chu Quỳnh sức yếu không địch lại, bèn đổi tay đâm tới.
Ian thuận thế kéo tới trước, bàn tay ấn vào khuỷu tay cô, vặn ngược cánh tay cầm dao của cô ra sau lưng.
Tay còn lại vững vàng ấn xuống xương bả vai cô.
Chu Quỳnh chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến một lực mạnh, giây tiếp theo mặt cô đã dán vào tường, không thể động đậy!
"Bài học thứ hai là, khi gặp địch, nếu có thể chạy thì hãy nhanh chóng chạy đi, đừng giãy giụa."
Giọng nói mang theo ý cười của Ian vang lên sau lưng cô.
Chu Quỳnh lại cố gắng giãy giụa vài cái, nhưng không hề lay chuyển.
Được thôi, không thể không phục.
Chu Quỳnh dùng mặt cọ cọ vào vách tường, hoàn toàn đầu hàng.
"Được được được, tôi nhận thua. Lần sau gặp nguy hiểm, nhất định sẽ chạy trước, tuyệt đối không manh động."
Ian thuận thế buông tay, Chu Quỳnh rời khỏi vách tường, xoa xoa cánh tay tê rần.
Cô nghiêm túc nói: "Hai trường hợp cậu nói đều là tình huống lạc quan."
"Nhưng nếu có một ngày tôi bị dồn vào đường cùng, không thể lùi, không thể trốn, bắt buộc phải chiến đấu thì sao?"
Ian khựng lại một chút.
Ngay sau đó, cậu ta kéo tay Chu Quỳnh đang cầm dao, dí mũi dao thẳng vào yết hầu mình.
"Vậy thì tấn công vào đây. Rạch từ yết hầu vào, rồi hướng lên trên mà xoáy."
Chu Quỳnh nhìn chằm chằm vào hõm nhỏ giữa xương quai xanh của cậu ta, ghi nhớ vị trí.
"Nhưng phải một kích tất trúng."
Tay Chu Quỳnh bị Ian mạnh mẽ nắm chặt, cô vẫn giữ tư thế mũi dao hướng về phía cậu ta, hỏi:
"Nhưng làm sao tôi có thể tiếp cận đối phương gần đến vậy?"
"Cô có thể giả vờ yếu đuối, tiến đến gần đối phương, ngã vào người hắn. Kẻ bạo lực có thể ra tay tàn nhẫn với kẻ yếu, nhưng sẽ không giết chết."
"Sau đó, tùy cơ ứng biến."
Ian nắm lấy tay đang cầm dao của cô, hướng về phía trước mà đâm lên.