Chương 41

Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Ma Pháp Thiếu Nữ Mộng Lộ Lộ 18-06-2025 11:12:36

Sáu giờ sáng, Chu Quỳnh đúng giờ thức dậy. Hôm nay là ngày mở màn trận chung kết. Trận chung kết khác với những vòng thi trước ở chỗ lịch thi đấu dày đặc. 100 thí sinh phải quyết định chức vô địch trong vòng ba ngày. Chu Quỳnh tính sơ qua, nếu không có gì bất ngờ, cô phải đánh 6-7 trận mới có thể vào đến trận tranh ngôi quán quân cuối cùng, trung bình mỗi ngày phải đánh 2-3 trận. Đại khái là đánh từ sáng đến tối. Tuy nhiên, để đảm bảo mỗi thí sinh có thể phát huy hết khả năng trong mỗi trận đấu, trường quân đội sẽ cung cấp khoang phục hồi năng lượng cao. Dù buổi sáng thi đấu bị đánh cho tả tơi, chỉ cần không phải vết thương chí mạng, ngâm mình trong khoang phục hồi một buổi trưa, buổi tối lại có thể hồi phục hoàn toàn, tiếp tục tham gia trận đấu mới. Tóm lại, là vô cùng nhiệt huyết, vô cùng trường quân đội, vô cùng chú trọng hiệu suất. Chu Quỳnh cởi áo ngủ, thay bộ đồ tác chiến thống nhất của trường. Sau hơn một tháng huấn luyện và thi đấu đã để lại dấu vết rõ ràng trên cơ thể cô. Cơ bắp của cô trở nên mạnh mẽ hơn, vòng bụng phẳng lì ban đầu cũng xuất hiện những đường cong rõ ràng, mềm mại. Chu Quỳnh sờ bụng, không chút bất ngờ phát hiện mình đã có cơ bụng. Bộ đồ tác chiến thống nhất của học viện vô cùng soái. Áo khoác là kiểu áo quân đội màu đen phối với áo lót tác chiến bó sát người, hoàn hảo phác họa bờ vai rộng và eo thon của các Alpha. Gấu áo, cổ tay áo và ống quần thiết kế dây rút, giúp thí sinh dễ dàng điều chỉnh theo yêu cầu của mình. Nếu người mặc không thêm phụ kiện, thì một màu đen tuyền sẽ bao bọc lấy từng tấc da thịt của các Alpha, gợi lên một ham muốn khám phá bí ẩn đến tận cùng. Nhìn từ chính diện, toát lên vẻ cấm dục và lạnh lùng, mặc vào là có thể đẹp trai thêm vài phần. Nhưng nhìn từ mặt sau, lại có chút khôi hài. Bởi vì sau lưng mỗi thí sinh đều in một nhãn hiệu to đùng. Đây đều là những nhà tài trợ mà trường học lôi kéo được. Sau lưng Chu Quỳnh là quảng cáo thuốc tăng chiều cao, khẩu hiệu là "Không sợ tuổi xương, giải phóng tiềm năng, trở về bản ngã, bạn thực sự có thể cao như vậy!", cô thực sự cảm thấy mình bị đá đểu. "Elott, nhãn hiệu trên quần áo cậu là gì vậy?" "Trà hoa xuyên bối bí quyết dưỡng nhan." Elott ghét bỏ liếc nhìn quần áo của mình, nhắm mắt nhắm mũi mặc vào: "Uống cho da dẻ hồng hào, uống cho khí sắc tươi tắn, uống cho vóc dáng cân đối." "Cậu đừng chê, cũng rất hợp đó chứ." Chu Quỳnh cười trộm: "Đại khái đây là cái hợp lý ẩn sau sự vô lý." Dù sao, vẻ đẹp của Elott trong giới Alpha là không thể phủ nhận. Xét trên một khía cạnh nào đó, Chu Quỳnh không thể tưởng tượng ra ai phù hợp hơn cậu ta để quảng cáo loại trà làm đẹp này. Elott nghe ra hàm ý trong lời nói của Chu Quỳnh, anh cũng có ám chỉ nhìn về phía quảng cáo sau lưng Chu Quỳnh mà trả lời: "Tôi cũng nghĩ vậy." Đương nhiên, đợi đến khi họ đến sân thi đấu, mới phát hiện có thí sinh còn mang trên người quảng cáo thái quá hơn mình. Đó chính là Horace, anh ta một thân quần áo màu đen, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, tự do lẫn trong đám người. Vẫn trước sau như một lạnh nhạt, kín đáo, có nội hàm. Nếu bỏ qua nhãn hiệu sau lưng anh ta: "Rượu hoàng gia, cho ngài sự hưởng thụ tối thượng." Servis mặc bộ đồ tác chiến in nhãn hiệu "Lớp học mầm non hướng dương, lựa chọn tối ưu cho trẻ", sải bước xông đến khu giám khảo, cậu ta nhíu mày, mái tóc trắng xanh bay loạn, bất mãn kêu lên: "Huấn luyện viên, em không mặc cái này!" Alfred cười đến nham hiểm tột độ: "Được thôi, nhưng mà trừ cái này ra, chỉ còn bộ quảng cáo OO, bay liên tục không giới hạn, một người còn mạnh hơn bảy người, cậu chắc chắn muốn mặc sao? Hay là cậu chọn khỏa thân thi đấu?" "Vậy em đi đổi một bộ với thí sinh khác." Servis đã tính toán trong lòng đi cướp quần áo của người khác. Alfred liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của Servis: "Quần áo đều được may theo số đo của các cậu." "Quan trọng nhất là, phí quảng cáo trả khác nhau. Nếu cậu muốn bộ đồ của Horace, vậy thì tranh thủ dọc đường đánh bại cậu ta đi. Nói thẳng ra, giá trị của các cậu đã được khắc trên quảng cáo rồi." "Nếu cậu không hài lòng, thì hãy chứng minh cho tôi thấy trong lúc thi đấu, chứng minh giá trị của cậu không chỉ có thế." Sân vận động rộng lớn trong vòng một tuần ngắn ngủi đã được cải tạo lại, khán đài được ngăn cách bằng những bức tường trong suốt thành hình đóa hoa. 100 thí sinh ở vị trí nhụy hoa chính giữa, 5 cánh hoa xung quanh là những sân đấu nhỏ. Mỗi sân đấu nhỏ đều có võ đài riêng biệt. Còn bao quanh 5 cánh hoa là khu vực khán đài rộng lớn, ghế ngồi của khán giả tầng tầng lớp lớp hướng về phía sau, kéo dài đến tận phương xa. Chu Quỳnh có thể tưởng tượng được khung cảnh khán giả sau khi ngồi xuống, chính là cái loại đám đông ồ ạt, biển người tấp nập đồ sộ. Rất rõ ràng, vì đề cao hiệu suất, ở trận 1 đấu 1, các thí sinh được chia thành 5 tổ đồng thời tiến hành so tài. Những thí sinh bốc thăm trúng số có chứa tên sân đấu phải rời khỏi khu vực chuẩn bị, đi đến sân đấu nhỏ đã được chỉ định trước. 100 thí sinh lục tục vào vị trí, ghế ngồi khu vực chuẩn bị dần dần được lấp đầy. Không ai nói chuyện, nhưng không gian lại ẩn ẩn có một loại căng thẳng, như mưa gió sắp đến. Chu Quỳnh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Cô không hề ngạc nhiên khi phát hiện sau lưng mỗi chiếc ghế đều được trang bị camera ẩn, nhất cử nhất động, sự biến đổi sắc mặt của thí sinh đều không thể thoát khỏi chúng. Ngoài ra, khu vực ngồi của thí sinh dường như cũng đáng để nghiên cứu. Ví dụ như, tuy Horace luôn là hình tượng sói đơn độc, chưa bao giờ kết bạn, nhưng những người ngồi quanh anh ta như Elton, Darcy rõ ràng là phe thủ tướng. Servis sở dĩ ngồi cùng Elott, một phần là vì họ là bạn thân chí cốt, còn một phần là vì họ cùng thuộc phe quân bộ. Tương tự, những người ngồi cùng họ như Larkin, Wagner và Blair cũng đều xuất thân từ quân bộ. Ngoài quân bộ và chính giới, dường như còn có những nhóm nhỏ khác, Chu Quỳnh lướt mắt nhìn qua, trong lòng đại khái có một khái niệm. Những phe khác đặc biệt giỏi đánh nhau cũng không nhiều, nhân tài tinh anh vẫn tập trung ở hai giới quân chính. Chu Quỳnh tự nhận xuất thân bình thường của mình, không có phe phái. Cho nên cô một mình ngồi ở giữa, không ai đến gần. Dù vậy, quanh cô vẫn có hai người tụ lại. "Làm quen nhé, tôi là Isaac." "Tôi là Betsy." Chu Quỳnh biết, Isaac và Betsy giống cô, đều là những người được đặc cách tuyển vào từ tầng lớp bình dân. Ba người họ, có lẽ cũng có thể coi là cùng một phe. "Chào hai cậu, tôi là Chu Quỳnh." "À, đương nhiên, chúng tôi biết." Betsy nở nụ cười, bên má trái cô ấy xuất hiện một chiếc má lúm đồng tiền nhỏ xinh đặc biệt: "Chào hỏi rồi, chúng ta coi như quen biết." Isaac nói tiếp: "Thật không dễ dàng gì, năm nay dân thường chúng ta có tận 3 người vào vòng chung kết." "Còn có 1 ứng cử viên quán quân nữa!" Betsy búng tay một cái, cô ấy tựa lưng vào ghế, đôi mắt màu nâu hạt dẻ lấp lánh: "Tôi cho rằng đây là một thành tựu vĩ đại! Chúng ta đang cùng nhau hoàn thành một kỳ tích." Betsy giải thích, theo thống kê những năm trước, dân thường tiến vào vòng chung kết mà có một người lọt vào trong đã là không tệ rồi. Hơn nữa, còn có rất nhiều dân thường sẽ chọn bỏ học sau khi tham gia kỳ thi khảo sát này. Isaac bất đắc dĩ cười nói: "Hy vọng chúng ta không phải đối đầu nhau." "Chúng ta chỉ có ba mầm non, tốt nhất không nên tổn thất nội bộ. Đương nhiên, nếu đối đầu, xin đừng nương tay." Chu Quỳnh và Betsy đồng thanh nói: "Đương nhiên, chúng ta sẽ." Sau đó, người chủ trì và ban giám khảo vào vị trí. Khán đài bắt đầu hoan hô, xôn xao không ngừng. Dù cách khán đài một khoảng sân thi đấu, Chu Quỳnh vẫn có thể nghe thấy cái loại tạp âm lớn đến mức có thể lật tung cả mái nhà, kéo theo dư âm rung động vang xa. Ngược lại, không khí khu vực chuẩn bị thi đấu thì trở nên căng thẳng. Dù xung quanh thỉnh thoảng có vài tiếng nói chuyện nhỏ, nhưng cái cảm giác bồn chồn không yên, trong lòng nóng như lửa đốt vẫn đang xâm chiếm mỗi một thí sinh ở đây. Không biết người chủ trì đang nói gì đó, rồi điều khiển đài bay lơ lửng bay một vòng trên không trung khán đài. Khán giả lập tức sôi động hẳn lên, họ giơ tay với những dải lụa laser đủ màu sắc và vỗ tay với người chủ trì. Dù không nghe rõ câu chữ cụ thể, nhưng nhìn vẻ mặt và động tác kích động của họ, có thể tưởng tượng được mức độ sôi động của không khí tại hiện trường. Nhưng đối với thí sinh, màn kịch câm gần như không có âm thanh này lại là một sự tra tấn tinh thần. Chu Quỳnh nhìn chằm chằm vào cái miệng không ngừng đóng mở của người chủ trì, trong lòng cầu nguyện cô ấy nói nhanh lên. Căng thẳng cũng là một loại chất kích thích, tạo ra cảm xúc hưng phấn tốt cho chiến ý, nhưng căng thẳng quá độ lại sẽ tiêu hao sự kiên nhẫn, dẫn đến mệt mỏi cả thể xác và tinh thần. Mãi đến khi người chủ trì nói xong, hiệu trưởng lại bắt đầu phát biểu. Chu Quỳnh chú ý thấy trong số những người ghi chép bên cạnh có phó hiệu trưởng hôm đó bị Alfred xé rách quần. Cuối cùng, hiệu trưởng cũng nói xong, nhưng sự tra tấn vẫn chưa kết thúc, tiếp theo đến lượt tổng phụ trách kỳ thi khảo sát chất lượng tân sinh, Alfred, lên phát biểu. Chu Quỳnh đơ mặt, trong một khoảnh khắc nào đó tưởng như mình đã về đến trái đất. Cô sâu sắc cảm thấy tất cả lãnh đạo trường học đều khá giống nhau, cho dù là ở tinh tế. Rất nhanh, đã có thí sinh không kiên nhẫn oán giận: "Nói nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc có đánh hay không đây?" "Đúng vậy, máu tôi lạnh hết cả rồi, thật không được, lắp thêm cái thiết bị truyền âm ở đây khó đến vậy sao." Isaac khẽ nhắc một câu: "Thử thách chịu áp lực." Dù có nóng nảy bất an đến đâu, nên đợi vẫn phải đợi. Chu Quỳnh vốn là người có tính cách tương đối bình thản, nhưng trong sự chờ đợi kéo dài vẫn không khỏi nôn nóng. Huống chi những Alpha vốn hiếu chiến kia. Trong phòng bắt đầu tràn ngập đủ loại mùi tình tức tố, điều này càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt hơn. Cũng may những Alpha có thể lọt vào vòng chung kết đều không phải hạng người chỉ biết dùng nắm đấm, phần lớn họ đều im lặng như ngủ đông, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Cuối cùng, giai đoạn thủ tục mở màn kết thúc. Thiết bị hỗ trợ phát ra âm thanh nhắc nhở thí sinh bắt đầu bốc thăm cho trận đấu đầu tiên. Những thí sinh bốc thăm trúng tên sân đấu phải tự giác bước ra khỏi hàng, tiến vào sân đấu nhỏ tương ứng. Chu Quỳnh mở quang não, bắt đầu làm mới giao diện, lòng cô khó tránh khỏi hồi hộp. Rất nhanh, giao diện hiện ra: Không thi đấu. Trận đầu không đến lượt cô, Chu Quỳnh không biết nên căng thẳng hay thả lỏng. Lúc này, Betsy bên cạnh cô đứng dậy. Betsy nhón chân, vươn vai. Cô ấy quay đầu cười nói, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin và kiêu ngạo: "Tôi đi trước một bước nhé, các cậu." "Cố lên!" "Giữ vững!" Chu Quỳnh, Isaac và Betsy chạm nhẹ nắm tay. "Đừng có vẻ mặt lo lắng như vậy chứ, chắc tôi còn có thể quay lại." Betsy cúi người nói nhỏ: "Elott và Horace còn chưa đứng dậy, tôi vẫn còn cơ hội." Nhưng Betsy đã không quay lại, người quay lại chính là đối thủ của cô ấy. Người thắng tiếp tục trở lại khu vực chuẩn bị thi đấu để chuẩn bị, người thua lại phải đi về khu vực khán giả. Từ những thí sinh đang ở trên võ đài, nỗ lực phấn đấu, đến những người đứng xem tự do bên ngoài, không hề liên quan, chỉ là khoảng cách của một trận đấu. Chu Quỳnh lướt nhìn 5 chỗ ngồi đột nhiên trống không, sâu sắc cảm nhận được sự tàn khốc của cuộc thi.