Cả đời...
Chỉ trong một khoảnh khắc, thế nhưng đã nói đến cả đời rồi.
Elott ngước đôi mắt xanh lục trong veo, đối diện với ánh mắt rực rỡ mà tràn đầy bất mãn của Chu Quỳnh.
Anh chậm rãi chớp mắt, mang theo một chút vẻ khó hiểu. Dưới ánh đèn, hàng mi dài rậm màu vàng nhạt của anh đổ xuống hốc mắt một vệt bóng mờ nhạt, giống như cánh bướm yếu ớt nhẹ nhàng lay động.
Chu Quỳnh oán hận dùng ngón tay cách khoảng không chống lại hàng mi của Elott, lòng bàn tay nhỏ gầy gần như muốn dán vào hàng mi mềm mại của anh.
"Không được loạn nháy mắt, nhanh nói chuyện đi!"
Elott chống tay lên ngón tay cô, rất nghiêm túc ngửa đầu trả lời.
"Không có không muốn nói chuyện với cô."
Chu Quỳnh bán tín bán nghi: "Thật vậy ư?"
Cô lại hỏi: "Vậy vì sao vừa nãy không nói chuyện với tôi?"
"Vì sao vừa nãy không nói chuyện với cô à? Để tôi nghĩ xem..."
Elott chậm rãi lặp lại theo lời Chu Quỳnh, trong giọng anh thế nhưng lẫn một chút ý cười, rung động theo hàng mi của anh.
Hàng mi vàng nhạt khẽ chạm vào lòng bàn tay mềm mại của Chu Quỳnh, có chút ngứa ngáy.
Chu Quỳnh hơi ngượng ngùng rụt tay về, Elott vừa lặp lại, cô hiện tại cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút khó hiểu.
Cái gì mà vì sao vừa nãy không nói chuyện với tôi, đây tính là vấn đề gì chứ.
Cô và Elott vốn dĩ cũng không phải lúc nào cũng nói chuyện mà. Bọn họ thường xuyên sẽ yên tĩnh ở cùng nhau, mỗi người làm việc của mình.
Cô hỏi ra một vấn đề kỳ quái như vậy, thật giống như đang ỷ vào sự bao dung của Elott, vô cớ gây rối vậy.
Chu Quỳnh ý thức được sau một tháng ở chung, cô vẫn không thể tránh né mà cùng Elott thiết lập mối quan hệ gần gũi.
Chính là bởi vì cô coi cậu ta như bạn bè, cho nên khi ý thức được cậu ta có thể không tin tưởng mình, cô mới theo bản năng mà buồn bã, bực bội và ủy khuất, theo bản năng mà muốn nghe xem cậu ta nghĩ như thế nào.
Chu Quỳnh nhìn chằm chằm vẻ mặt Elott, xác định cậu ta có còn giống như trước đây không.
Elott ngửa đầu mặc cô đánh giá, đôi mắt trong veo như hồ nước của anh lấp lánh ánh sáng, khóe miệng ngậm ý cười không những không dừng lại mà còn càng lúc càng tươi.
Vốn dĩ anh không cười cũng đã vô cùng đẹp trai, hiện tại còn cười, Chu Quỳnh bị vẻ đẹp ấy ép tới muốn không thở nổi, cố tình Elott còn không chớp mắt, cứ chăm chú nhìn cô như vậy.
Chu Quỳnh bị Elott cười đến cả người vặn vẹo, cô mang theo ý cảnh cáo nhìn lại:
"Từ nãy đến giờ, khóe miệng cậu chưa từng hạ xuống. Rốt cuộc cậu đang cười cái gì vậy! Không được cười!"
Elott không chút nào sợ hãi, anh nhìn thẳng vào mắt Chu Quỳnh, rất đường hoàng nói: "Tôi cười đương nhiên là vì có chuyện vui rồi."
"Vừa nãy cô không cho tôi nháy mắt, bây giờ đến cười cũng không được sao? Vậy tôi phải nói chuyện với cô thế nào, như vầy hả?"
Anh học bộ dáng Servis, nhíu mày, giận dữ nói: "Cô muốn tôi nói chuyện với cô như vậy sao?"
Chu Quỳnh cũng nhướng mày, trừng mắt lên: "Nếu cậu nói chuyện với tôi như vậy, thì tôi cũng sẽ trả lời cậu như thế!"
Hai người nhìn nhau, đều không nhịn được bật cười.
Chu Quỳnh cười, cơ mặt liền giãn ra, rốt cuộc không thể giống như trước đó giận dỗi đến mức mặt mày cau có nữa. Bầu không khí kỳ lạ ban nãy biến mất, bọn họ lại trở về trạng thái ở chung tự nhiên như thường ngày.
Chu Quỳnh từ trước đến nay đều là tính cách tương đối thẳng thắn thành khẩn và bình thản, nếu mọi chuyện đều đã nói ra, cô cũng không hề xấu hổ, nói xin lỗi với Elott:
"Elott, ngại quá, tôi chỉ là trong lòng có chút bực bội, là tôi không đúng."
"Vậy bây giờ cô đỡ hơn chưa?" Elott hoàn toàn không cảm thấy Chu Quỳnh có gì không đúng. Trên thực tế anh rất ít khi thấy cô có dao động cảm xúc rõ ràng như vậy.
"Để tôi cảm giác thử xem..." Chu Quỳnh cẩn thận cảm thụ một chút, trả lời: "Ừm, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."
Cô hiện tại cảm thấy mình lại tràn đầy sức sống, tảng đá lớn vừa nãy đè nặng trong lòng đã bị cậy đến một góc, không còn ép cho cô không thở nổi nữa.
Elott cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, giống như có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Đêm khuya, ngọn đèn ngủ nhỏ mờ ảo trong phòng bị tắt.
Bóng đêm đen kịt mang theo cơn buồn ngủ mê man tràn ra khắp phòng, đến giờ đi ngủ rồi.
Chu Quỳnh nằm trên giường, lại không có chút buồn ngủ nào, cô mở to mắt lặng lẽ nhìn trần nhà.
Những cảm xúc bị dồn nén ban ngày lại một lần nữa quét qua cô vào ban đêm, cô lại bắt đầu cảm thấy áp lực, thậm chí có chút khó thở.
Một loại cảm giác tội lỗi và áy náy không thể diễn tả thành lời khiến lòng cô nặng trĩu đến hoảng hốt, khiến cô sợ hãi đến mức gần như không ngủ được.
Cô sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Elott, nên luôn cứng đờ nằm trên giường không nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi không khí trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trở lại, cô im lặng ngồi dậy, khoác áo, nghĩ nên ra ngoài đi dạo một chút.
Cô vừa mới nhấc chăn lên, chuẩn bị đứng dậy thì Elott ở giường bên cạnh cũng ngồi dậy, anh cực kỳ tỉnh táo hỏi một câu: "Chu Quỳnh, cô ngủ không được à?"
Chu Quỳnh: "Có chút."
Kỳ thật là một chút cũng không ngủ được.
"Cậu thì sao, Elott, vì sao cậu không ngủ?" Chu Quỳnh nghi hoặc nói.
"Có lẽ tôi sắp đến kỳ mẫn cảm, tình tức tố tương đối hỗn loạn." Elott thuận miệng tìm một lý do.
Tình tức tố hỗn loạn luôn luôn là cái cớ vạn năng trong xã hội ABO, đánh nhau, xin nghỉ, trốn học làm gì đều có thể nói là do tình tức tố hỗn loạn."
Không khí lại một lần nữa trầm mặc, Chu Quỳnh và Elott đều không mở miệng, cũng không ai bật đèn.
Trong phòng một mảng đen kịt, khe hở rèm cửa hắt vào một chút ánh trăng nhàn nhạt, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được hình dáng mơ hồ.
Trong bóng đêm, thị giác tạm thời bị ngăn cách, nhưng các giác quan khác lại trở nên đặc biệt mẫn cảm, những cảm xúc lắng xuống giống như cỏ dại đen quấn quanh trèo lên.
Sau một hồi im lặng rất lâu, Chu Quỳnh đột nhiên nhẹ nhàng nói:
"Elott, trước kia tôi cho rằng chỉ cần có thân thể cường đại, vũ lực mạnh mẽ thì sẽ không bị ức hiếp nữa. Hiện tại tôi lại phát hiện, có lẽ điều quan trọng nhất là phải có một trái tim kiên cường."
Elott không nói gì, anh hiểu có lẽ Chu Quỳnh chỉ cần một người lắng nghe, mà anh vừa lúc ở vào vị trí đó.
"Hiện tại tôi cảm thấy mình thật ích kỷ." Cô run rẩy nói: "Có rất nhiều người đang đặt hy vọng vào tôi, bọn họ đều đang nhìn tôi. Cho dù tôi biết đây không phải là thứ mình nên gánh vác, nhưng tôi vẫn rất khó chịu, tôi chỉ muốn trốn tránh..."
"Tôi cảm thấy mình thật tội lỗi."
"Tôi cảm thấy mình như đang làm sai cái gì đó."
"Tôi rất áy náy."
Elott đương nhiên biết Chu Quỳnh đang nói gì, anh chậm rãi tiến lại gần: "Chu Quỳnh."
"Đây không phải lỗi của cô, cô cũng là một nạn nhân bị cuốn vào trong đó. Cho dù không phải cô, cũng sẽ có người khác bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bọn họ chỉ coi cô như một bàn đạp thu hút sự chú ý, trách nhiệm này không nên để cô gánh vác."
Chu Quỳnh cố gắng giữ một giọng điệu bình tĩnh không mang theo cảm xúc: "Elott, những điều cậu nói tôi đều biết."
"Tuy rằng tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khổ sở, có một loại nặng nề không thể nói thành lời. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, còn cảm thấy mình thật yếu đuối."
Chu Quỳnh cảm thấy mình quá kỳ lạ. Khi đối mặt với sự uy hiếp sinh mạng của Carlisle, cô có thể lạnh lùng giết chết hắn.
Máu nóng bỏng phun ra từ cổ họng hắn tưới ướt người cô, tay cô nắm dao thậm chí không run chút nào.
Nhưng khi cô bị bao vây bởi những thiện ý mềm mại nhưng lại ẩn chứa ác ý này, cô vẫn sẽ vô cùng phẫn nộ, sẽ phản kháng. Nhưng trong quá trình đấu tranh, cô lại không nhịn được áy náy và tự trách, phảng phất như chính cô đã làm sai điều gì, phụ lòng ai đó.
Chu Quỳnh quy tất cả những điều này cho sự mềm yếu trong nội tâm chính mình.
Thân thể mạnh mẽ cũng không mang lại cho cô một tâm hồn kiên cường.
Cô vẫn lung lay không vững như trước đây.
Trong bóng đêm, một mảng yên tĩnh.
Elott tiến lại gần, nắm lấy tay cô, hơi ấm cơ thể từ chỗ da thịt họ chạm vào nhau.
Elott bình tĩnh nhưng mạnh mẽ nói: "Chu Quỳnh, cô không vô dụng, cũng không phải không đủ kiên cường."
"Cô buồn bã, chỉ là vì cô là một cô gái lương thiện, ngoài ra, không có nguyên nhân nào khác."
Trong bóng đêm, ai cũng không nhìn thấy biểu cảm của ai, nhưng Chu Quỳnh lại có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và dáng vẻ hiện tại của Elott, đại khái là kiên định giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cậu ta nói qua liên lạc là tuyệt đối không yêu AA vậy.
Chu Quỳnh đột nhiên cảm thấy tất cả đều không quan trọng.
Phần khổ sở của đêm khuya tháng này đã dùng hết rồi!
Từ ngày mai trở đi, cô vẫn là Chu Quỳnh tràn đầy năng lượng, tất cả trốn tránh và mềm yếu đều sẽ ở lại đêm nay.
Bất quá, hiện tại cô có một ý nghĩ.
Chu Quỳnh chớp chớp mắt, nghiêm túc nói:
"Elott, thật ra tôi luôn muốn hỏi, buổi tối cậu vẫn dán miếng dán tuyến thể thật sự không nghẹn đến phát hoảng sao?"
Cô có chút nhớ nhung mùi tin tức tố của cậu ta.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Bởi vì đêm qua, Chu Quỳnh và bạn cùng phòng đã tiến hành một cuộc trò chuyện thâu đêm, dẫn đến cả hai người đều thiếu ngủ nghiêm trọng.
Dù vậy, đồng hồ sinh học đã sớm hình thành vẫn khiến họ đúng giờ mở mắt vào lúc 6 giờ.
Elott bò dậy trước. Anh không có thói quen ngủ nướng.
Từ khoảnh khắc anh tỉnh táo, trong không khí liền bắt đầu tràn ngập hương vị ánh mặt trời.
Chu Quỳnh sống không còn gì luyến tiếc bò dậy từ ổ chăn. Cô gãi gãi mái tóc rối bù vì ngủ, vẻ mặt mệt mỏi.
Mỗi buổi sáng phải dậy sớm đều sẽ hận vì sao mình lại thức khuya vào tối hôm qua.
Chu Quỳnh giật giật mũi, theo bản năng nói: "Cái mùi này..."
Trên lý thuyết, ánh mặt trời hẳn là không có mùi vị.
Nhưng khi ngửi thấy tình tức tố của Elott, Chu Quỳnh lại không tự chủ được mà nghĩ đến sự ấm áp, vầng sáng vàng ở khắp mọi nơi.
Elott đang quay lưng về phía Chu Quỳnh mặc quần áo, nghe vậy không khỏi mong đợi dựng thẳng tai lên.
Chu Quỳnh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: "Ngày mới tốt lành, mặt trời thật tuyệt vời!"
Elott: Tuy rằng được khen, nhưng cái mình muốn tuyệt đối không phải là hiệu quả này.
Chu Quỳnh ngáp dài nhảy xuống giường, cô quen tay mở quang não, Elott nhạy bén phát hiện biểu cảm của cô lại thay đổi.
Anh có chút lo lắng hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì sao?"
Chu Quỳnh đưa tin nhắn của thầy Alfred cho Elott xem qua, yếu ớt nói: "Không có gì to tát."
"Chỉ là, huấn luyện viên, kêu tôi đi sửa tường."