Chu Quỳnh lại một lần nữa bị đưa vào chiếc hộp hình trụ chứa đầy dung dịch màu xanh lục.
Cuối cùng, cô quay đầu lại nhìn thật kỹ vào căn phòng đã mang đến cho cô bao nhiêu đau khổ và hành hạ này, nhắm mắt mặc cho dung dịch màu xanh lục bao phủ lấy mình.
Lần tới, khi cô bước ra khỏi vật chứa này, sẽ là lúc cô tiến về phía cái chết.
Hoặc là, một lần nữa tái sinh, giành lại tự do.
[Cảnh báo!]
[Cảnh báo!]
[Bạo động năng lượng!]
Kể từ lần trước Chu Quỳnh bị Carlisle lôi ra ngoài và bị bắt xem con sâu kia.
Tần suất cảnh báo xảy ra ngày càng nhiều.
Từ ba lần một tuần dần dần chuyển sang một ngày một lần, rồi đến một ngày hai lần.
Đến bây giờ đã gần như ba lần một ngày.
Trong phòng không lúc nào là không nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Tiếng cảnh báo chói tai xé tan màng nhĩ không lúc nào là không vang vọng.
Chất lỏng màu xanh lam trong ống dẫn càng lúc càng nhiều, tốc độ chảy càng lúc càng nhanh.
Carlisle không còn thả Chu Quỳnh ra nữa.
Hắn bắt đầu canh giữ suốt ngày bên bàn điều khiển, thao tác lệnh, thả ra những cái hộp chứa người hoặc những chất dẫn dụ dạng sương mù để trấn an con sâu kia.
Nhưng con sâu ngày càng khó thỏa mãn.
Nó ngày càng hung bạo, nhu cầu thức ăn cũng ngày càng lớn.
Nó bắt đầu rên rỉ và giãy giụa kịch liệt hơn, đêm khuya, Chu Quỳnh vẫn có thể nghe thấy tiếng rít đau đớn tột cùng của nó.
Chu Quỳnh sẽ thừa dịp Carlisle tập trung cao độ, lặng lẽ quan sát ở sau lưng hắn.
Chu Quỳnh đã biết con sâu kia đang chuẩn bị cho một cuộc tiến hóa vô cùng nguy hiểm.
Túi bụng của nó ngày càng phình to, dù ống dẫn không ngừng hút ra chất lỏng năng lượng bên trong, vẫn rất nhanh sẽ bị chất lỏng mới tiết ra lấp đầy.
Ống dẫn không lúc nào ngừng hoạt động, thân ống chậm rãi phình to gấp năm lần so với ban đầu.
Máy móc vận hành quá tải, bộ tản nhiệt của hệ thống máy chủ quá nóng phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Không gian giam giữ con sâu tràn ngập ánh sáng màu xanh lam u ám, trong sự khủng bố lẫn lộn một chút vẻ quỷ dị.
Đôi lúc sau khi ăn xong người, con sâu sẽ phun ra một ít tơ. Những sợi tơ trắng như tuyết rung rinh ánh lên vẻ lạnh lẽo, đẹp như ánh trăng bạc rọi xuống.
Nó đang chuẩn bị làm kén, nó khát khao phá kén trưởng thành, mưu toan mọc ra đôi cánh cường tráng mỹ lệ để thoát khỏi sự khống chế ngu xuẩn của con người.
Có lẽ, ở phương diện này, Chu Quỳnh lại có cùng một khát vọng với nó.
[Cảnh báo!]
[Cảnh báo!]
[Bạo động năng lượng!]
[Lần đầu phán đoán, cấp độ A+!]
Chỉ cách lần bạo động năng lượng trước đó không quá ba phút, căn phòng lại một lần nữa rung chuyển dữ dội.
Lần rung chuyển này còn kịch liệt hơn trước, tần số cũng nhanh hơn.
Trần nhà rung rẩy, mặt đất bắt đầu đổ xuống.
Carlisle đột nhiên đứng dậy, cúi người trên bàn điều khiển nhanh chóng nhập lệnh.
Hắn cau mày, mười ngón tay trên bàn phím gần như vẽ ra những bóng mờ.
Chiếc ghế xoay bị Carlisle ném sang một bên mất kiểm soát trượt về phía sau.
Những dụng cụ ban đầu được cố định lại bắt đầu rơi xuống.
[Bạo động năng lượng!]
[Chỉ số bạo động liên tục tăng!]
[Bắt đầu đánh giá lại, cấp độ... ]
[Cấp độ... ]
[Cấp độ S!]
Chu Quỳnh cảm nhận được chiếc hộp nuôi nhốt mình dần dần lỏng lẻo.
Ở phía trên, cô ngửa đầu trong dung dịch, xuyên qua những sợi tóc lơ lửng, phát hiện bề mặt chất lỏng màu xanh lục cao ngang đỉnh đầu cô dường như muốn nghiêng đi.
Tim Chu Quỳnh đập nhanh như trống dồn.
Cô ý thức được đây có thể là một cơ hội tuyệt vời.
Thừa dịp ánh sáng đỏ trong phòng chói lóa, tiếng cảnh báo vang vọng.
Chu Quỳnh nín thở, chân đạp mạnh vào thành hộp, nhanh chóng bơi lên phía trên.
Khi cô bơi lên đến chỗ cao, tay chân bám chặt vào vách kính đang nghiêng, khống chế trọng tâm cơ thể dồn về phía dưới.
[Chỉ số không ngừng tăng!]
[Xin áp dụng biện pháp tránh nguy hiểm khẩn cấp!]
[Giá trị thiếu hụt năng lượng vượt quá dự kiến. ]
[Xin lập tức áp dụng biện pháp tránh nguy hiểm khẩn cấp!]
Căn phòng rung lắc như động đất, hoặc như đang ở trong một chiếc máy giặt đang quay cuồng.
"Xoảng!"
Trọng tâm của chiếc hộp chứa đầy dung dịch màu xanh lục mất thăng bằng, hung hăng đập xuống mặt đất.
Chiếc hộp pha lê yếu ớt lập tức vỡ tan tành.
Chu Quỳnh bị cuốn theo mảnh vỡ văng ra ngoài dọc theo sàn nhà.
Tơ máu tươi rói hòa lẫn trong dung dịch màu xanh lục, chảy lênh láng khắp sàn.
Cô gái suy nhược nằm bò trên mặt đất bất động, hơi thở mỏng manh đến mức gần như tắt lịm.
Carlisle thậm chí không có thời gian quay đầu liếc nhìn Chu Quỳnh.
Hắn tạm thời bị đám người máy bao vây.
Những nam Alpha trưởng thành cường tráng vừa được giải phóng khỏi thuốc an thần, muốn tỉnh táo lại cũng cần ít nhất mười phút.
Huống chi đây chỉ là một cô gái trẻ còn chưa phân hóa.
Sự phục tùng và che giấu bấy lâu nay của Chu Quỳnh đã phát huy tác dụng.
Màng nhĩ cô ong ong, nhịp tim tăng vọt, máu chảy xiết, sự đau đớn làm nâng cao tinh thần của cô.
Khoảng ba phút sau, tay chân cô không còn mềm nhũn run rẩy nữa.
Chu Quỳnh bám sát mặt đất, men theo sự rung lắc của căn phòng chậm rãi tiến gần chiếc ghế, rút con dao giấu dưới đáy ra.
Tay cô bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Lòng bàn tay thậm chí ướt đẫm mồ hôi nóng.
Tiếng cảnh báo tán loạn, ánh sáng đỏ chói lòa.
Không có thời gian do dự.
Phải nhanh!
Phải dùng lực!
Chu Quỳnh lặng lẽ không một tiếng động áp sát sau lưng Carlisle, hung hăng cắt một nhát vào cổ hắn.
Lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh lạnh lẽo dễ dàng cứa vào chiếc cổ trắng như tuyết của hắn. Lưỡi dao trơn tru thẳng tắp đâm sâu vào, bên dưới lớp da trắng hiện ra phần cơ dày đặt, máu như những hạt châu rơi ra.
Ầm!
Âm thanh chấn động vang lên trong đầu Chu Quỳnh.
Động mạch chủ có áp lực rất cao, một khi vỡ sẽ phun máu ồ ạt, có thể văng xa vài mét.
Nếu Chu Quỳnh cắt chính xác vào động mạch chủ của Carlisle, lượng máu chảy ra không nên ít như thế này.
Nhát dao của cô chỉ trúng vào đám cơ ở vị trí vai cổ!
Quả nhiên giây tiếp theo, Carlisle nghiêng đầu, mạnh mẽ làm lệch hướng lưỡi dao.
Hắn đột nhiên xoay người, trở tay nắm lấy cổ tay cầm dao của Chu Quỳnh, dễ như lật bàn tay khống chế cô, đè xuống bàn điều khiển.
Carlisle một tay che cổ đang chảy máu, ngón cái ấn vào điểm cầm máu, một tay bóp chặt cổ Chu Quỳnh.
Chu Quỳnh nắm chặt con dao nhỏ đâm tới lần nữa.
Carlisle nhấc đầu gối va chạm vào cổ tay cô, cổ tay Chu Quỳnh bị lực mạnh đánh tới đập mạnh vào bàn điều khiển phía sau. Xương cổ tay yếu ớt phát ra tiếng "rắc" nặng nề, thế mà trực tiếp bị gãy nát.
Năm ngón tay cuối cùng không thể cầm nổi, con dao bất lực rơi khỏi tay cô, đập xuống sàn nhà, trượt ra xa.
Carlisle một chân đá con dao về phía xa.
"Mức độ không nghe lời của cô thật khiến tôi bất ngờ."
Khuôn mặt hắn dữ tợn, đáy mắt bốc lửa, bàn tay bóp chặt cổ tay Chu Quỳnh bắt đầu chậm rãi siết lại.
"Có phải cô cảm thấy bây giờ tôi không thể giết cô?"
"Vậy thì cô đã hoàn toàn sai lầm, tôi sẽ nhốt cô lại và tra tấn từ từ."
"Sẽ bắt từng người thân, bạn bè, đồng bọn của cô, tức là lũ chuột bẩn thỉu ở khu khai thác mỏ, từng bước từng bước đưa đến đây cho con trùng này ăn thịt, ngay trước mặt cô!"
"Cô sẽ tận mắt thấy chúng tuyệt vọng tự cứu lấy mình, nghe tiếng kêu khóc của chúng trước khi chết, thấy con trùng kia cẩn thận tiêu hóa cơ thể chúng như thế nào, cho đến khi chỉ còn lại hộp sọ!"
"Và tôi sẽ nói với chúng rằng chính cô đã gây ra tất cả, chính cô đã khiến chúng phải tìm đến cái chết."
"Tất cả đều là lỗi của cô."
"Cô rất nhanh sẽ hiểu ra, chỉ có cái chết mới là giải thoát."
Trước mắt Chu Quỳnh tối đen, não bộ thiếu oxy, toàn thân máu dồn lên não.
Tiếng cảnh báo chói tai dường như đã đi xa, tầm mắt cô mơ hồ cô ánh hồng.
Nhưng bàn tay co rút của cô vẫn cào cấu qua lại trên bàn điều khiển, giãy giụa.
Máu ở cổ dần ngừng chảy, Carlisle nhìn bàn tay che kín vết máu tanh nồng, cười lạnh nói.
Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của hắn sớm đã không còn vẻ tuấn tú ban đầu, sự châm biếm, lạnh lùng, chán ghét, kiêu ngạo bệnh hoạn quấn lấy nhau, khiến hắn trông thật đáng ghê tởm.
"Không thể không khen ngợi, cô suýt chút nữa đã thành công."
"Đáng tiếc thần may mắn luôn đứng về phía tôi."
"Cô hãy mang theo hối hận xuống địa ngục đi."
Ngay khi âm cuối cùng trong lời hắn còn chưa dứt, Chu Quỳnh động.
Trong khoảnh khắc cận kề sống chết, cơ thể cô bộc phát ra một sức mạnh chưa từng có.
Ánh mắt cô chưa bao giờ kiên định đến thế.
Con dao bạc nhỏ lấy ra từ dưới bàn điều khiển như mũi tên rời cung ghim chặt vào yết hầu Carlisle!
Một lượng lớn máu tươi trào ra, văng lên người Chu Quỳnh!
Cái miệng vẫn luôn lải nhải của Carlisle ngừng lại, hắn ngơ ngác khựng lại một chút.
Vẻ mặt hắn có chút nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao sự việc lại phát triển thành như vậy.
Bản năng sinh tồn ẩn sâu trong cơ thể khiến hắn nhanh chóng buông Chu Quỳnh ra, một tay che yết hầu đang trào máu tươi, một tay nắm lấy con dao đâm về phía mình.
Lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào bàn tay có những khớp xương rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật.
Máu tươi chảy dọc theo những ngón tay trắng như ngọc của hắn tí tách tí tách rơi xuống dưới.
Chu Quỳnh hít sâu một hơi, cô giữ chặt cán dao, cùng với tay Carlisle đẩy về phía trước.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô lộ ra vẻ kiên định gần như tàn nhẫn, nhìn thẳng vào khuôn mặt đau đớn vặn vẹo của Carlisle.
Toàn bộ sức lực của Chu Quỳnh đều tập trung vào mũi dao.
Lưỡi dao thon dài từng chút từng chút đẩy sâu vào yết hầu Carlisle.
Tay Carlisle vẫn dùng sức phản kháng, giãy giụa trong hơi thở cuối cùng.
Đây là một cuộc đối đầu liên quan đến sinh mệnh.
Nhưng, cán cân chiến thắng đã chậm rãi nghiêng về phía Chu Quỳnh.
Giọng Chu Quỳnh khàn khàn, ngắt quãng nói:
"Anh nói, anh ghét A, B, O, là vì bọn họ đã đối xử tệ với anh khi anh còn chưa phân hóa, đúng không?"
"Có phải những Alpha đáng ghê tởm đã xâm hại anh, những Beta bình thường thờ ơ, những Omega mềm yếu không bảo vệ được anh?"
"Tất cả những gì anh làm với tôi, chẳng qua chỉ là tái hiện những tổn thương anh đã trải qua."
Carlisle lộ ra vẻ mặt bị đâm trúng chỗ đau.
Hắn liều mạng giãy giụa, máu từ kẽ ngón tay hắn phun ra, càng lúc càng nhiều.
Tay hắn mất hết sức lực, trượt xuống rơi tự do.
Chu Quỳnh nhìn đôi đồng tử đang dần tan rã của hắn, nhẹ nhàng nói:
"Nhưng tổn thương vốn dĩ không thể xóa bỏ."
"Tôi sẽ sống sót bước ra ngoài, sau đó quên đi tất cả những tổn thương anh mang lại, bắt đầu một cuộc sống mới."
"Còn anh chỉ có thể mang theo đầy mình vết thương, chết ở nơi này."
Nói xong, cô nghiến răng, rút con dao ra khỏi yết hầu Carlisle, máu tươi đặc sệt đổ ướt đầu cô.
"Phụt!"
Một tiếng rít cuối cùng phát ra từ yết hầu vỡ nát của hắn.
Trong căn phòng rung chuyển long trời lở đất.
Dưới sự thúc đẩy vô tình của số phận.
Trong sát ý lạnh lùng của Chu Quỳnh.
Carlisle bất lực ngã về phía sau, nặng nề đập xuống đất, không một tiếng động.
Sau cơn mưa, một đóa hoa trà cuối cùng cũng nở rộ trên cành cây.