Cố Niệm suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật, nhưng nhanh chóng thêm vào: "Nhưng mọi người đừng lo, con chỉ là nhà trị liệu thôi, ừm, chỉ làm công việc hỗ trợ, việc đến khu ô nhiễm hoàn toàn là tự nguyện. Hôm nay tình huống hơi đặc biệt, tình cờ gặp phải nên con qua giúp một chút."
Cố Niệm thấy mình nói hoàn toàn là sự thật, lần này chủ yếu là Kỳ Khải đối phó với lõi ô nhiễm, cô vẫn luôn rất an toàn. Cuối cùng cô cũng có được chìa khóa, tiện thể còn cho sợi chỉ đen ăn no.
Nhìn chung thu hoạch cũng khá tốt.
Cố Niệm khá hài lòng với công việc mới.
Mặc dù cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng ba mẹ vẫn sợ đến thất kinh, xem xét cô từ đầu đến chân, chỉ khi đã chắc chắn không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Để không làm gia đình lo lắng, Cố Niệm giải thích sơ qua về công việc của mình: "Thực ra con chỉ chữa bệnh cho những người có dị năng thôi, bình thường sẽ không đến khu ô nhiễm đâu, chủ yếu ở trong đơn vị, nói thật thì ở đó còn an toàn hơn."
Dù sao đó cũng là đơn vị nhà nước, lại là nơi tập trung người có dị năng, độ an toàn chắc chắn được đảm bảo.
Ban đầu Cố Niệm muốn nhanh chóng nâng cao năng lực để bảo vệ gia đình, nhưng sau khi có được chìa khóa, cảm giác khủng hoảng cấp bách đã giảm bớt, cô cũng không còn gấp gáp như lúc đầu nữa. Tuy không phản đối việc vào khu ô nhiễm, nhưng được ở nơi an toàn đương nhiên là tốt hơn.
Nghe nói đơn vị mới của Cố Niệm rất an toàn, ba mẹ đều nói công việc này thật tuyệt, hận không thể lập tức đưa cô đi ngay, mẹ liền đi thu xếp đồ đạc.
Ba nghe nói cả ngày cô chưa ăn gì đàng hoàng, cũng đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Niệm và Cố Bạch.
Cố Bạch vẫn luôn muốn chen vào nói mà không được, lúc này mặt đầy tò mò không kìm được,"Chị, năng lực của chị gọi là gì ấy nhỉ? Tịnh hóa phải không? Lợi hại lắm hả?"
Cố Niệm chạm nhẹ vào sợi chỉ đen giữa các ngón tay, ho khan một tiếng: "Ừ, là tịnh hóa." Sau đó vội vàng chuyển chủ đề: "Em không phải buồn ngủ sao? Mau đi ngủ đi, sao lại nhiều chuyện thế."
Nói xong vội vàng đứng dậy đi vào phòng giúp mẹ.
Tuy kết quả cuối cùng đạt được như nhau, nhưng nói đến chuyện này Cố Niệm vẫn hơi áy náy.
Ngày kia phải đến đơn vị mới báo cáo, hai ngày này cô còn phải nhanh chóng nhớ lại biểu hiện của Chung Tinh Trì ở khu ô nhiễm, tránh để sơ suất lộ tẩy.
Ăn xong bữa đêm, Cố Niệm thúc giục ba mẹ đi ngủ rồi về phòng.
Sau khi vệ sinh xong ngồi trên giường, Cố Niệm hồi tưởng lại những thông tin về người tịnh hóa mà cô có được trong thời gian qua, tập trung suy nghĩ xem lúc đó nên chữa trị như thế nào.
Về việc sợi chỉ đen có thể nuốt chửng sương đen, bản năng mách bảo Cố Niệm tốt nhất đừng để ai biết.
Mấy ngày nay tiếp xúc với Chung Tinh Trì, cô đã thăm dò hỏi qua, trong tất cả dị năng đã phát hiện hiện nay, chỉ có tịnh hóa mới có thể đối phó với ô nhiễm, nói cách khác, năng lực của cô là độc nhất vô nhị.
Cố Niệm không muốn đặc biệt, cô chỉ muốn làm một người bình thường.
Kéo kéo sợi chỉ đen trên tay, Cố Niệm chống cằm suy nghĩ, nếu sợi chỉ màu trắng thì tốt rồi, như vậy cô có thể nói mình có thể phóng thích lực tinh thần, trực tiếp cho một phát điện giật là xong hết. Nhưng vấn đề là màu của sợi chỉ này không thể thay đổi được.
Nếu như dùng cách mơ như trước đây cũng không phải không được, có khi chữa trị trong mơ còn nhanh hơn, dù sao đó cũng là dây đen, so với sợi chỉ trên tay cô thì to hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng vấn đề chính là, như vậy hiệu quả điều trị sẽ quá tốt, hoàn toàn không phù hợp với đẳng cấp của cô.
Huống chi Cố Niệm cũng không muốn ngủ giữa ban ngày, vạn nhất cô bị mất ngủ thì sao?
Cố Niệm nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng trong trạng thái tỉnh táo để vào không gian trước đây cô đã vào trong mơ, nhưng rất nhanh đã mở mắt ra.
Không được, cô không thể vào.
Có vẻ đây là một kỹ năng bị động, chỉ khi bên cạnh cô xuất hiện xoáy đen, cô mới có thể vào trong mơ, còn lúc tỉnh táo thì không thể.
Suy đi tính lại, Cố Niệm tạm thời cũng chưa nghĩ ra cách nào hay, cuối cùng đành quyết định đi ngủ rồi tính sau. Vừa nằm xuống, cô đột nhiên lại bật dậy.
Cố Niệm vỗ đùi, cô không cần ngủ, để người khác ngủ là được!
Cứ để những người có dị năng đến ngủ, đợi họ ngủ rồi, cô sẽ lên dùng sợi chỉ đen cho một phát điện giật, hiệu quả nhanh, tác dụng tốt, lại không ai phát hiện ra là do sợi chỉ đen làm.
Vẹn cả đôi đường!
Nghĩ ra cách hay, Cố Niệm tâm trạng khá tốt rồi đi ngủ.
Kết quả sáng sớm hôm sau, Cố Niệm bị một tiếng hét làm tỉnh giấc, vừa tỉnh dậy, cô liền vội vàng chạy ra ngoài cửa, liền thấy Cố Bạch đang đứng trước cửa phòng với vẻ mặt hoảng sợ.
Giọng mẹ vọng ra từ nhà bếp: "Cố Bạch sao sáng sớm đã gào thế!"
Cố Bạch hoảng sợ nhìn Cố Niệm, chỉ vào cửa phòng mình: "Chị, chị... trong phòng chị, tức là trong căn phòng của chị ở trong ngôi nhà đó, có một cô gái đang nằm!"
Cố Bạch nói lộn xộn, nhưng Cố Niệm vẫn hiểu được, cô hơi nhíu mày, nghĩ đến điều gì đó, lại dùng chìa khóa mở cửa đi vào, đến phòng mình.
Trên giường của cô quả thực có một người đang nằm, chính là cô gái ở bệnh viện tâm thần số ba.
Cố Niệm tiến lên xem xét, người vẫn như lúc trước cô nhìn thấy, nằm im lặng, không một tiếng động.
Không biết là lời nhắc nhở mà lõi ô nhiễm để lại, hay không gian này vốn được sinh ra vì cô gái này, dù sao bây giờ người đã xuất hiện ở đây rồi.
Sau khi xác nhận không có mối đe dọa nào, Cố Niệm rời khỏi phòng.
Lúc này mẹ đã làm xong bữa sáng, Cố Bạch đã kể cho họ nghe tình hình mình nhìn thấy, cả nhà ngồi trước bàn ăn, đều chưa ai động đũa.
Mọi người đồng thời nhìn về phía Cố Niệm.
Cố Niệm đi tới ngồi xuống, giải thích sơ qua về chuyện ở bệnh viện tâm thần số ba, rồi nói: "Cứ để cô ấy ở trong phòng của con đi."
Ít nhất cho đến khi tìm lại được trái tim, đối phương có lẽ sẽ vẫn trong trạng thái ngủ say, nhưng Cố Niệm không nhắc đến việc mình đã hứa giúp tìm trái tim.
Mẹ đỏ hoe vành mắt: "Tội nghiệp quá, đứa trẻ tốt như vậy mà... Cứ để con bé nằm ở đó đi, chúng ta cũng coi như được hưởng phúc từ con bé."
Cố Niệm gật đầu, sau đó dặn dò: "Bình thường mọi người không có việc gì thì tốt nhất đừng vào phòng đó, dù sao cũng là khu ô nhiễm, người thường vẫn nên tiếp xúc ít thì hơn. Ngoài ra chìa khóa cũng là vật ô nhiễm, con sẽ định kỳ làm tịnh hóa cho mọi người."