Người phụ nữ khó nhọc nhìn về phía Cố Niệm, khuôn mặt đầy vẻ van xin: "Làm ơn, cứu tôi với, tôi còn con nhỏ, tôi phải về nhà, tôi phải về nhà mà."
Cố Niệm lộ vẻ không nỡ, hét lên với con quái vật: "Thả cô ta ra!" Nói rồi cô lách qua làn khói đen, lao thẳng về phía con quái vật, sợi dây đen trong tay cũng phóng vút ra.
Đôi mắt người phụ nữ lóe sáng, giơ hai tay về phía Cố Niệm. Nhưng ngay lập tức, cô ta kinh ngạc cúi xuống nhìn ngực mình, một sợi dây đen lạnh lẽo đã đâm xuyên qua tim.
"Cô... tại sao?" Người phụ nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đã bị màu đen bao phủ.
Cố Niệm siết chặt sợi dây đen, cười lạnh: "Xuất hiện ở đây vào lúc này, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế. Cho dù cô thật sự bị oan, thì cứ coi như cô đã cống hiến cho nhân loại đi."
Nhưng người phụ nữ dường như đã chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: "Tại sao, tại sao lại ép tôi chứ, tôi đã nói tôi còn con mà, con tôi đang ở nhà đợi tôi về nấu cơm đấy."
Giọng cô ta trở nên the thé: "Tại sao các người cứ ép tôi thế!"
Rồi bỗng nhiên, cô ta cười khúc khích: "Sao bé con lại biến mất nhỉ, chắc là đang chơi trốn tìm với mẹ rồi, đợi tìm thấy bé con là có thể ăn cơm rồi."
Làn khói đen dày đặc tỏa ra từ người phụ nữ, như thể một cánh cửa vừa được mở ra, thả ra thứ gì đó không hay ho.
Cô ta từ từ ngẩng đầu nhìn Cố Niệm, khẽ hỏi: "Cô có thấy con tôi không?"
Cố Niệm cảm thấy tình hình có chút không ổn. Sợi dây đen của cô bắt đầu điên cuồng nuốt chửng làn khói đen, thậm chí còn kéo cô về phía người phụ nữ, không thể rút ra được.
Trong khi đó, bóng người khói đen và con quái vật cũng đang tiến về phía cô.
Khóe miệng Cố Niệm giật giật, không lẽ cô sắp gặp rắc rối lớn rồi? Cô lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ rồi hỏi: "Con cô tên gì? Biết đâu tôi đã gặp cháu."
Khuôn mặt người phụ nữ lộ vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại trở nên rối rắm: "Con tôi tên gì nhỉ, sao lại không nhớ ra được, tại sao? Tại sao vậy?"
Cô ta bắt đầu điên cuồng giật tóc mình, trông như người mất trí.
Cố Niệm: "..."
Tuyệt thật, có vẻ như cô vừa chạm phải điểm nhạy cảm rồi.
Cô lại thử rút sợi dây đen ra, nếu không có sự trợ giúp của sợi dây, dù người phụ nữ này có đang phát điên đi nữa thì một mình cô đối đầu với bóng đen và quái vật cũng gần như không có cơ hội thắng.
Nhưng dù Cố Niệm có cố gắng thế nào, sợi dây đen vẫn như bị đóng đinh vào tim người phụ nữ, hoàn toàn không chịu rời đi. Bóng đen và quái vật đang đến gần hơn.
Cố Niệm cũng nhận ra, hai thứ này dường như đều do người phụ nữ điều khiển, nghĩa là "nguồn ô nhiễm" thực sự chính là người phụ nữ đang tỏa khói đen trước mặt cô.
Bây giờ điều quan trọng nhất là phải giữ cho người phụ nữ bình tĩnh.
Thân phận bác sĩ tâm lý của Cố Niệm phát huy tác dụng vào lúc này, cô hạ giọng, làm cho mình trông chân thành và đáng tin cậy hơn, bắt đầu nói chuyện xoay quanh đứa con mà người phụ nữ quan tâm nhất. Dần dần, vẻ điên loạn trên mặt người phụ nữ bắt đầu giảm bớt.
Trong khi trò chuyện với người phụ nữ, Cố Niệm cũng đồng thời bỏ hết mọi giới hạn, để sợi dây đen nuốt chửng làn khói đen với tốc độ nhanh nhất. Chẳng mấy chốc, cô cảm thấy "no", rồi đến "quá no", nhưng sợi dây vẫn chưa dừng lại, thậm chí còn trở nên to khỏe hơn thấy rõ.
Cố Niệm cảm thấy khó chịu trong người, nói chuyện với người phụ nữ cũng không thể tập trung, một phút lơ đãng lại chạm phải điểm nhạy cảm.
Người phụ nữ hét lên một cách điên loạn: "Đúng, công việc rất quan trọng, nhưng tôi đã nói rồi, tôi còn con ở nhà, tôi phải về nấu cơm cho con, tại sao không ai chịu nghe tôi nói!"
Cố Niệm vội vàng trấn an: "Có người nghe cô nói mà, tôi sẽ lắng nghe cô."
Người phụ nữ cười ha hả, cười đến chảy nước mắt, rồi đột nhiên tiếng cười im bặt. Cô ta nói bằng giọng lạnh lẽo: "Không cần nữa, không cần nghe nữa. Con tôi đã biến mất rồi, các người, cứ chết hết đi! Chết hết đi!"
Tiếng gió vọng lại từ phía sau, bóng đen bên phải cũng lao tới, phía trước còn có người phụ nữ đang điên loạn, Cố Niệm chỉ có thể né về hướng duy nhất còn trống.
Trong tình thế nguy cấp, sợi dây đen đã "no" cuối cùng cũng có biến hóa. Như trong mơ, sợi dây đen tách làm hai, một sợi vẫn cắm trong tim người phụ nữ, sợi còn lại lao về phía bóng đen. Còn Cố Niệm, cầm dao phòng thủ trước con quái vật.
May mắn là sau trận chiến trước đó, sức mạnh của con quái vật đã bị suy giảm đi một nửa, Cố Niệm miễn cưỡng có thể đối phó, trong khi sợi dây đen tách ra cũng đang chiếm ưu thế trước bóng đen.
Thấy người phụ nữ từng bước tiến về phía mình, Cố Niệm không khỏi lo lắng, lại chém một nhát vào đầu con quái vật, theo vết nứt đã tạo ra trước đó, lần này con dao chặt thẳng vào.
Con quái vật hóa thành một vũng máu.
Bên phía sợi dây đen cũng giành chiến thắng, bóng đen bị nuốt sạch sẽ.
Nhưng dù vậy, Cố Niệm vẫn không dám lơ là cảnh giác, cô có linh cảm không hay, người phụ nữ trước mặt dường như đã trả một cái giá nào đó để vào trạng thái cuồng nộ. Dù sợi dây đen đã nuốt nhiều khói đen đến thế, nhưng vẫn có khói đen không ngừng tỏa ra.
Cứ thế này, không chết vì đánh cũng chết vì no mất.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra cách, người phụ nữ đã áp sát, cổ Cố Niệm bị một đôi tay siết chặt, hơi thở cô bắt đầu khó khăn.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở đây sao?
Não bắt đầu thiếu oxy, mắt Cố Niệm từ từ nhắm lại, và lúc này, tốc độ nuốt chửng của sợi dây đen đột nhiên tăng lên một tầng mới.
Rồi mắt Cố Niệm lại mở ra, những đường vân đen bí ẩn lưu chuyển trong đồng tử, cô nở một nụ cười không chút cảm xúc, mang theo chút khinh thường.
"Chỉ có vậy mà cũng muốn giết ta?"
Cùng lúc đó, cách tòa nhà không xa, chàng trai tóc xanh chạy dẫn đầu, vừa hối thúc: "Nhanh lên, trễ thêm thì thật sự không kịp... nữa?"
Anh ta đột ngột dừng bước, kinh ngạc nhìn tòa nhà không xa, lẩm bẩm không tin nổi: "Nguồn ô nhiễm, đã bị giải quyết rồi sao?"