Chương 45

Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Hà Bất Dã 17-06-2025 23:03:40

Nhưng do được máu tiếp sức, lõi ô nhiễm có nguồn lực bất tận, dưới áp lực kép, Kỳ Khải bắt đầu có phần đuối sức. Chung Tinh Trì cẩn thận tránh vũng máu dưới đất, nằm bẹp luôn ở cửa và bắt đầu hát để thanh tẩy cho Kỳ Khải. "Em hỏi anh tình yêu sâu đậm thế nào- Anh yêu em bao nhiêu phần-" Cố Niệm lập tức lộ vẻ đau khổ, cô biết Chung Tinh Trì hát không hay, nhưng không ngờ lại dở đến mức này, hoàn toàn không đúng một nốt nào! "Cậu ta vượt qua vòng sơ tuyển để làm thực tập sinh kiểu gì vậy?" Còn Kỳ Khải trong phòng đã miễn dịch rồi, vẻ mặt không thay đổi chút nào, thậm chí còn cố gắng gọi bài: "Đổi bài "Thiên Hạ Có Bao Giờ" đi." Chung Tinh Trì lạnh lùng từ chối: "Không đổi, bài này thanh tẩy hiệu quả nhất." Giọng hát của Chung Tinh Trì vang vọng trong phòng. Cố Niệm cũng đến bên cửa, cô không vào trong, nhưng những sợi tơ đen từ đầu ngón tay buông xuống, từ từ theo thảm, len lỏi vào trong vũng máu. Từng làn khói đen được rút ra. Chẳng mấy chốc, tình trạng của Kỳ Khải đã có những cải thiện rõ rệt, Chung Tinh Trì phấn khích nói: "Tôi đã bảo mà, khi hát bài này cảm xúc dạt dào nhất, hiệu quả thanh tẩy cũng tốt nhất!" Cậu ta bắt đầu hát càng hăng say hơn. Cố Niệm: ... Cậu vui là được. Tống Thiên vừa được đưa ra khỏi phòng nghỉ, chưa kịp mở mắt đã bị "âm nhạc tấn công", mở mắt ra thì sờ cổ, cảm thấy hơi đau vì một lý do nào đó. "Bác sĩ Cố, các người đang làm gì vậy?" Nghe Tống Thiên tỉnh lại, Cố Niệm thấy bên phía Kỳ Khải tạm thời ổn định, cẩn thận thu hồi sợi tơ đen và đi về phía anh ta: "Người trông bệnh chính là lõi ô nhiễm, Kỳ Khải đang đối phó với anh ta." Vài câu giải thích ngắn gọn về những gì xảy ra sau khi Tống Thiên ngất, Cố Niệm thận trọng hỏi: "Lần này, anh lại dự cảm thấy điều gì?" Những dự cảm trước đây của Tống Thiên đều đã ứng nghiệm, và lần này trong căn phòng nhỏ này, anh ta lại một lần nữa có dự cảm, nghĩa là ở đây, họ rất có thể sẽ gặp nguy hiểm chết người. Chìa khóa để giải quyết vấn đề, có lẽ ẩn chứa trong đó. Tống Thiên sờ cổ đang âm ỉ đau, nhớ lại tình huống trước khi ngất: "Là cánh cửa, tôi thấy một cánh cửa bị khóa, nhưng tôi không có chìa. Tôi chỉ nhớ cảm giác lúc đó, tôi rất muốn dùng chìa khóa mở cửa đó ra, bên trong có thứ nhất định phải tìm." Những gì Tống Thiên "thấy" đều là những mảnh ghép rời rạc, anh ta chỉ có thể nói ra cảm giác cấp bách nhất của mình. Cố Niệm nhíu mày, chìa khóa mà Tống Thiên nói rõ ràng là chùm chìa khóa đeo bên hông lõi ô nhiễm. Và nhìn tình hình lúc nãy, chùm chìa khóa này chắc chắn rất khó lấy được. Chung Tinh Trì hát xong một bài nữa, quay đầu tham gia vào cuộc trò chuyện: "Nói thật là dự cảm cũng đâu phải lúc nào cũng chính xác," cậu ta suy nghĩ một lúc, bổ sung: "Cũng không phải là không chính xác, chỉ là những gì ta thấy đều rất phiến diện, như màu thảm lần này chẳng hạn, ai mà nghĩ được đó là màu đỏ của máu chứ." Thực ra cậu ta nghĩ với năng lực của anh Khải, cộng thêm khả năng thanh tẩy của cậu ta, lại có Cố Niệm là người thanh tẩy dự bị, lần này họ đáng lẽ phải thắng chắc mới đúng. Nhưng vì hai lần trước đều thất bại nên cậu ta không dám nói ra. Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, lõi ô nhiễm trong phòng phát ra tiếng gầm quen thuộc. Chung Tinh Trì vội vàng quay đầu xem chuyện gì, không phải chứ, chỉ nghĩ thôi cũng không được à? Đồng thời, bên ngoài cũng vang lên tiếng gầm của cả đàn quái vật. Cố Niệm nhanh chóng đến bên giường, nhìn thấy dưới lầu vô số quái vật đang chạy về phía tòa nhà nội trú, đồng thời phát ra tiếng gầm rú khủng khiếp, trong đó có cả viện trưởng và trưởng khoa Chu đi tuần tra. Lõi ô nhiễm đang triệu tập quái vật. Những con quái vật dưới lầu tụ tập càng lúc càng đông, thậm chí trong hành lang cũng đã có tiếng bước chân, có quái vật đang đến đây rồi. Nhưng ở đây hoàn toàn không có chỗ nào để ẩn nấp. Cố Niệm nhìn Kỳ Khải đang quần thảo với lõi ô nhiễm, rồi lại nhìn ra ngoài, không khỏi cau mày. Cứ thế này thì tình hình sẽ rất bất lợi cho họ. Họ phải đánh cược một phen. Cố Niệm hét với Kỳ Khải: "Chìa khóa, lấy chìa khóa của hắn đi!" Nếu dự cảm của Tống Thiên là thật, thì chìa khóa mà anh ta nói sẽ là chìa khóa để họ giành chiến thắng lần này. Họ phải kết thúc nhanh chóng, không thể kéo dài thêm nữa. Kỳ Khải không hỏi nhiều, đáp lớn: "Được!" Sàn nhà bắt đầu rung chuyển, lũ quái vật bên ngoài sắp đến nơi rồi. Cố Niệm nói nhanh với Chung Tinh Trì: "Đưa tôi cái còi với cái gì mà vòng hào quang ấy." Chung Tinh Trì hơi không hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng lấy hai món đồ này ra, vừa đưa cho Cố Niệm vừa hỏi: "Chị lấy mấy thứ này làm gì vậy?" Cố Niệm cầm đồ chạy ra cửa, vừa bật công tắc vòng hào quang đeo lên đầu vừa đáp: "Tôi đi dụ chúng đi chỗ khác. Các cậu phối hợp với Kỳ Khải, lấy cho được chìa khóa!" Vừa dứt lời, Cố Niệm đã chạy ra khỏi phòng viện trưởng. Vừa ra đến hành lang, Cố Niệm đã chạm trán ngay với đợt quái vật đầu tiên lên từ cầu thang, Chung Tinh Trì nói không sai, cái vòng hào quang trên đầu cô quả thật có sức hút rất lớn với lũ quái vật. Cố Niệm lượn một vòng trước mặt lũ quái vật, sau khi thu hút được sự chú ý, nhanh chóng chạy về phía cầu thang ở đầu bên kia hành lang, chỉ có điều có lẽ do cấp độ của vòng hào quang không cao lắm, vẫn có vài con quái vật không đuổi theo, Cố Niệm cố tình chạy chậm lại, rồi thổi còi. Dưới tác dụng của hai vật ô nhiễm, đại đa số quái vật đều đuổi theo. Cố Niệm chạy xuống lầu nhanh nhất có thể, đến khi ra khỏi tòa nhà nội trú, phía sau đã có cả một dàn quái vật. Cố Niệm chạy phía trước, đằng sau là một đám dị chủng bám đuôi không rời. Đối diện gặp ngay viện trưởng và trưởng khoa Chu đi tuần tra, Cố Niệm còn chào một cái, sau đó thổi còi. Rồi lại có thêm một đám đàn em theo sau. Thực ra viện trưởng không bị kiểm soát bởi những vật ô nhiễm cấp thấp, nhưng Cố Niệm công khai dẫn đi gần như toàn bộ quái vật ngay trước mặt hắn, đây là điều hắn tuyệt đối không thể dung thứ! Một quả núi thịt cũng đuổi theo. Cố Niệm thấy viện trưởng đuổi theo, đưa tay lau mồ hôi. Quét một vòng, phát hiện trưởng khoa Chu không đuổi theo, không biết đã đi đâu. Nhưng Cố Niệm cũng không quá lo lắng, trưởng khoa Chu nhìn không giống kiểu người thích để người khác sai khiến, cho dù có đến thì chắc cũng không lên giúp đâu. Có khi còn chờ ngư ông đắc lợi.