Chương 16

Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Hà Bất Dã 17-06-2025 23:03:41

Người phụ nữ trung niên cũng biết mình có lỗi, thận trọng gật đầu. Không nói nhiều lời, Cố Niệm hỏi số phòng rồi lập tức chạy lên trên. Cô thầm cầu nguyện đừng như những gì mình nghĩ. Cô gặp phải một đám đồng đội não heo. Cố Niệm chạy tới tầng hai mươi bảy theo số phòng người phụ nữ trung niên cho biết. Chưa vào tới nơi đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu, khi đẩy cửa ra, đôi mày cô nhíu chặt. Màu đỏ chói lóa nhuốm đỏ hành lang như một dòng sông máu. Trên sàn đầy những mảnh thịt nát, trần nhà văng đầy vết máu, nhỏ giọt tí tách, cảnh tượng như địa ngục trần gian. Cố Niệm nghiêm mặt bước vào, cảm giác nhớp nháp dưới chân rất khó chịu, nhưng lúc này cô không có tâm trí quan tâm đến những điều đó. Nhìn thấy cánh cửa hé mở ở đằng xa, cô vội vã tiến lại. Trên cánh cửa hé mở in đầy những dấu tay máu lộn xộn, dưới đất là những vệt kéo lê, có vẻ như ai đó đã cố chạy vào trốn, nhưng rõ ràng là không thành công. Cố Niệm đẩy cửa ra, bên trong yên ắng lạ thường. Đèn phòng khách không bật, chỉ có khe cửa phòng ngủ ở xa xa lọt ra một tia sáng mờ. Ngón tay Cố Niệm khẽ động, sợi chỉ đen lặng lẽ lan tỏa. Cửa phòng ngủ không khóa, rất dễ đẩy ra. Khi nhìn rõ cách bài trí bên trong, Cố Niệm không khỏi sững người. Căn phòng này giống hệt căn phòng của nhân cách chính trong giấc mơ. Theo bản năng, cô nhìn về phía giường, quả nhiên thấy một người đang nằm trên đó. Phòng ngủ rất sạch sẽ, trên giường cũng không có vết máu, có vẻ như quái vật chưa vào đây, Cố Niệm thở phào nhẹ nhõm. Cô bước đến bên giường, nhìn người nằm trên đó, đúng là nhân cách chính rồi. Vào lúc này, đối phương cũng mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng như trong mơ. Nhưng trong mơ cô luôn đeo mặt nạ và khoác áo choàng, đối phương hẳn không nhận ra cô. "Cậu là Tạ Hàn? Tôi đến để cứu cậu." Cố Niệm nói. Chàng trai trên giường không hề tỏ vẻ vui mừng khi được cứu, chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hỏi gì, dường như chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Cố Niệm cũng không nói nhiều, cô nhìn quanh rồi hỏi: "Không có xe lăn sao?" Thông thường, nếu khó di chuyển thì trong nhà phải có xe lăn chứ. Không thấy trong phòng ngủ, cô định ra ngoài tìm thì nghe người trên giường đáp: "Không có." Nói xong lại im lặng. Là một bác sĩ tâm lý, Cố Niệm cũng có nghiên cứu về sức khỏe tâm thần của thanh thiếu niên. Đừng nói là một thiếu niên bị liệt toàn thân, ngay cả người trưởng thành bình thường, sau khi chứng kiến quái vật giết chết nhiều người ngay sau cánh cửa, tâm lý cũng không thể không bị ảnh hưởng. Huống chi, chàng trai này còn bị bỏ quên ở đây. Cố Niệm không tìm xe lăn nữa, nói thẳng: "Vậy để tôi cõng cậu." Vì đã từng cõng trong mơ nên lần này cũng quen tay. Khi đưa tay đỡ chàng trai dậy khỏi giường, ngón tay Cố Niệm chạm phải một vệt ẩm ướt trên gối, cô khựng lại một chút rồi làm như không có gì xảy ra, cõng cậu lên. Trước khi ra ngoài, Cố Niệm tốt bụng nhắc nhở: "Cậu có thể nhắm mắt lại." Người phía sau không có phản ứng gì. Cố Niệm cũng không nói gì thêm, chỉ thuận tay kéo một chiếc áo khoác trên giá treo quần áo đắp lên người hai người. Trần nhà hành lang vẫn đang nhỏ máu xuống, hơi bẩn. Bước trên nền nhà nhớp nháp, Cố Niệm cõng chàng trai rời khỏi tầng hai mươi bảy, đi xuống thì gặp những người đang đi lên. Những người khác còn phải lên trên kiểm tra xem có bao nhiêu người chết, vừa hay anh đầu trọc đi theo sau, nên ở lại giúp cõng người. Thực ra Cố Niệm không mệt lắm, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. Hai người thay phiên nhau cõng xuống tới tầng bốn, đã có người đợi ở đó. Thấy hai người cõng người xuống, ông trưởng tòa nhà lại đi mượn một chiếc xe lăn từ một hộ gia đình có người già. Những người xung quanh nghe chuyện này đều lên tiếng chỉ trích người giúp việc, cũng có không ít người lên tiếng quan tâm, nhưng cuối cùng đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Hàn dọa cho phải lùi lại. Cố Niệm để anh đầu trọc ở lại giải thích tình hình tầng hai mươi bảy cho mọi người, còn mình thì đẩy xe đưa chàng trai vào một căn phòng tạm trống. Bật đèn phòng lên, Cố Niệm hỏi: "Cậu muốn ăn gì đó hoặc uống nước không?" Chàng trai suốt đường không nói gì cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cô không cần vì Lục Nhất Minh mà giúp tôi, tôi không có quan hệ gì với cậu ta." Cố Niệm sững người, rồi nhướn mày: "Cậu nhận ra tôi à?" Cô chưa từng tiết lộ thân phận của mình, trước đó cũng chỉ hỏi tên Tạ Hàn, vậy mà giọng điệu của đối phương chắc nịch như vậy, hẳn là đã nhận ra thân phận của cô trong mơ. Tạ Hàn nhìn cô: "Chiều cao, vóc dáng, giọng điệu, dáng đi, mỗi hành động của cô đều thể hiện thân phận của cô. Ngoài ra, lúc nãy tôi chỉ thử cô thôi." Đây là câu nói dài nhất của cậu ta kể từ khi Cố Niệm tìm thấy. Cố Niệm không những không giận mà còn nảy sinh hứng thú. Ban đầu, cô quả thật vì muốn đền đáp ơn nghĩa của chàng trai tóc đen nên mới quan tâm đến chuyện của nhân cách chính, nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn không hứng thú với nhân cách chính. Phải biết rằng đây là một người có thể tự phân tách ra hàng chục nhân cách để chống lại ô nhiễm đấy. Nói một cách đơn giản, đây là một thiên tài. Cố Niệm gật đầu: "Cậu rất thông minh." Đã thông minh như vậy thì vừa hay có thể phát huy một chút tài trí, đóng góp sức lực cho tập thể, tránh cho tuổi trẻ suy nghĩ vẩn vơ. Cố Niệm ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh xe lăn: "Chắc cậu cũng đoán được tình hình hiện tại, bên ngoài trời không sáng, trong tòa nhà xuất hiện quái vật, chúng ta bị mắc kẹt ở đây." Tạ Hàn không hiểu sao đề tài lại chuyển sang đây, ánh mắt cậu ta rất rõ ràng: Rồi sao? Cố Niệm không giả vờ như không thấy, tiếp tục nói: "Vì cậu ở tầng hai mươi bảy nên hẳn đã nghe thấy bài ca của quái vật. Ban đầu tôi nghĩ đây là một trò chơi trốn tìm, quái vật cứ mỗi giờ ăn một lần, vậy nên chúng ta chỉ cần trốn đi khi quái vật xuất hiện." Nói đến đây, Cố Niệm nhíu mày: "Nhưng sau đó quy luật xuất hiện của quái vật đã thay đổi, có lẽ là vì chúng ta đã chạm vào điều cấm kỵ nào đó, tạm thời cứ gác việc này sang một bên. Quan trọng là, sức mạnh của quái vật không mạnh như tưởng tượng, nói chính xác hơn là những quái vật vừa mới biến đổi từ xác chết, rất yếu. Chúng ta có thể đánh bại chúng."