Chương 34

Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Hà Bất Dã 17-06-2025 23:03:40

Cố Niệm suy nghĩ một lát rồi nói: "Với thân phận của tôi thì hành động tiện lợi hơn, để xem có thể tìm cách lấy được hồ sơ bệnh nhân không, biết đâu có thể tìm ra điểm đột phá." Kỳ Khải cũng góp lời: "Tôi là nhân viên chăm sóc, vậy để tôi phụ trách tìm hiểu thông tin của bác sĩ. Khi có cơ hội tôi sẽ đến phòng lưu trữ xem nhân viên bên đó có gì bất thường không." Chung Tinh Trì nắm chặt tay: "Vậy để tôi thanh tẩy cho Tiểu Tống trước!" Cậu ta vỗ vai Tống Thiên, vẻ mặt quan tâm: "Yên tâm đi, tôi hát hay lắm, ai nghe cũng khen không chê vào đâu được." Cố Niệm và Kỳ Khải làm như không nghe thấy gì. Tống Thiên ngồi đó với vẻ mặt hoang mang, chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao. Đúng lúc Chung Tinh Trì định bắt đầu chữa trị cho Tống Thiên thì có tiếng gõ cửa văn phòng. Người gõ cửa là con bạch tuộc quái vật, không biết có phải vì lúc trước bị Cố Niệm chê bai hay không mà nó đã quấn một miếng vải lên xúc tu: "Chuyên gia Cố, đến giờ uống thuốc rồi, bệnh nhân phải về phòng." Nó dùng một xúc tu khác chỉ vào Chung Tinh Trì và Tống Thiên. Lần này con bạch tuộc tỏ thái độ đặc biệt kiên quyết, Cố Niệm đành đồng ý, đồng thời dặn dò: "Hai bệnh nhân này khá đặc biệt, là người mà viện trưởng rất quan tâm, nhớ sắp xếp họ ở chung với nhau." Con bạch tuộc gật đầu, chuyện này trưởng khoa Chu cũng đã đồng ý, có thể làm được. Chung Tinh Trì liếc mắt ra hiệu các cô yên tâm: "Tôi sẽ về hát cho Tiểu Tống nghe." Cố Niệm nhìn con bạch tuộc: "Bệnh nhân này bị chứng hoang tưởng, suốt ngày ảo tưởng mình là siêu sao thần tượng, đặc biệt thích hát, các anh đừng quan tâm đến cậu ta." Con bạch tuộc "à" một tiếng, tỏ vẻ đã thấy nhiều chuyện tương tự. Chung Tinh Trì: "..." Hai anh em khổ nạn Chung Tinh Trì và Tống Thiên cứ đi vài bước lại ngoái đầu nhìn. Con bạch tuộc cũng định đi theo, nhưng bị Cố Niệm gọi lại: "Sau khi đưa họ về phòng, anh mang toàn bộ hồ sơ bệnh nhân trong bệnh viện đến đây cho tôi, tôi muốn xem kỹ." Con bạch tuộc do dự một chút rồi nói: "Tôi phải hỏi ý kiến trưởng khoa Chu đã." Cố Niệm cau mày, giọng lạnh lùng: "Tôi là chuyên gia được viện trưởng mời đến để khám bệnh, không có hồ sơ bệnh nhân thì tôi làm sao khám bệnh? Hay là việc nhỏ thế này anh cũng không làm được?" Sau cây gậy là củ cà rốt, Cố Niệm lại nói: "Yên tâm đi, chỉ cần anh làm việc tốt, lúc nào tôi cũng sẽ nói tốt cho anh trước mặt viện trưởng, không thiệt thòi cho anh đâu." Nghe thấy thế, con bạch tuộc hưng phấn đến nỗi cả tám cái xúc tu đều run rẩy, vội vàng gật đầu đáp: "Cô yên tâm, tôi sẽ mang hồ sơ đến ngay." Cố Niệm quan sát phản ứng của nó,"ừm" một tiếng: "Vậy nhanh đi làm đi." Một lúc sau khi mọi người đã đi, Kỳ Khải cũng bị một con quái vật đầu chó gọi đi, bảo là đã sắp xếp việc cho anh ta làm nhân viên chăm sóc, phải đến ngay. Cố Niệm khẽ gật đầu, ra hiệu bên cô không có vấn đề gì. Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Cố Niệm, cô đóng cửa lại, bắt đầu lục lọi trong phòng. Con bạch tuộc nói thầy nó áp lực tinh thần quá lớn nên trở thành bệnh nhân, lời này Cố Niệm không hoàn toàn tin tưởng. Chuyện thầy của con bạch tuộc trở thành bệnh nhân rất dễ xác minh, nhưng việc đối phương từ bác sĩ điều trị biến thành bệnh nhân như thế nào thì vẫn còn đáng bàn. Bệnh viện này rất kỳ lạ, những người biến thành quái vật đều là bác sĩ hoặc nhân viên. Theo lời Tống Thiên, bệnh nhân ngoài việc cứ một thời gian lại biến mất thì chưa từng xảy ra tình huống như vậy. Cố Niệm cho rằng chuyện này nhất định có liên quan đến nhân tố ô nhiễm. Dù lật tung cả căn phòng nhưng Cố Niệm vẫn không phát hiện ra manh mối gì có ích. Tuy nhiên cô cũng không quá thất vọng, vì đã cho cô sử dụng căn phòng này thì đối phương chắc chắn đã dọn dẹp trước rồi. Một lát sau, con bạch tuộc mang hồ sơ đến. Cố Niệm ngồi tại bàn làm việc, cầm hồ sơ lên xem, rất nhanh đã nhíu mày. Những hồ sơ này có vấn đề. Bản thân Cố Niệm là bác sĩ tâm thần nên rất rõ về các triệu chứng bệnh tâm thần cũng như thuốc men tương ứng, giá cả của hầu hết các loại thuốc cô đều biết. Về thuốc men trong bệnh án thì không có vấn đề gì, thậm chí còn có cả thuốc nhập khẩu, nhưng có vấn đề là chi phí điều trị. Chi phí điều trị của những bệnh nhân này quá thấp. Nếu áp dụng mức phí như vậy thì bệnh viện này đáng lẽ phải phá sản từ lâu rồi. Cố Niệm xem từng hồ sơ một, rồi phát hiện ra một điểm chung khác của những bệnh nhân này, đó là họ đa phần có hoàn cảnh kinh tế khó khăn, gia đình gốc hoặc hôn nhân không hạnh phúc. Tuy nhiên tình trạng này ở khoa tâm thần cũng không thể nói là đặc biệt bất thường. Thu dọn hồ sơ xong, Cố Niệm bước ra khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua trạm y tá, Cố Niệm nghe thấy tiếng nhai "rau ráu", quay đầu nhìn thì thấy y tá đang ăn đồ. Đối phương trông rất xinh đẹp, nhìn như người bình thường, dường như chưa bị biến dị. Phát hiện Cố Niệm nhìn sang, y tá nhe răng cười, để lộ một hàm răng sắc nhọn, trên đó dính máu tươi và thịt đỏ chưa nuốt hết. Cô y tá xinh đẹp nhặt một ngón tay từ trên bàn lên, nghiêng đầu nói: "Chuyên gia Cố, cô có muốn ăn không? Cái này rất ngon đấy." Cố Niệm: "Không cần đâu, tôi không đói." Y tá tiếc nuối: "Vậy thôi." Rồi đưa ngón tay đứt vào miệng, tiếp tục phát ra tiếng "rau ráu", vẻ mặt rất thích thú. Cố Niệm đoán mình có lẽ đã biết những bệnh nhân mất tích đã đi đâu. Cô tiến đến gần y tá, chỉ vào những ngón tay đứt còn lại trên bàn, lắc đầu: "Mấy cái này không ngon lắm đâu. Miếng thịt ngon nhất là ở tim, khoảng một hai lạng, mới thực sự ngon." Mắt y tá sáng lên, gật đầu tán thành, rồi lộ vẻ thèm thuồng: "Tiếc là những miếng thịt ngon ấy không đến lượt chúng tôi, ngay cả trưởng khoa Chu cũng không được ăn. Chuyên gia Cố quả không hổ danh là người được viện trưởng mời đến, ngay cả chuyện ăn uống cũng rành." Cuối cùng Cố Niệm lấy một chiếc nhẫn từ một ngón tay đứt, lau sạch sẽ rồi bỏ vào túi, sau đó dựa vào danh nghĩa chuyên gia bắt đầu đi thăm phòng bệnh. Theo đề nghị của Kỳ Khải, sau khi xem xét hồ sơ, Cố Niệm đã chọn ra năm bệnh nhân có khả năng là nhân tố ô nhiễm, nhưng sau khi thăm phòng thì phát hiện ba người trong số đó đã biến mất. Vừa bước ra khỏi phòng bệnh cuối cùng, Cố Niệm chạm mặt trưởng khoa Chu vừa từ đâu đó trở về.