Cố Niệm nhíu mày, thu hồi sợi dây đen về.
Ngay lúc đó, từ tầng trên bất ngờ vọng xuống một tiếng va chạm cực lớn. Cố Niệm ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa kịp thấy một bóng người rơi xuống từ trên cao - là Kỳ Khải!
Lõi ô nhiễm đã nuốt chửng toàn bộ sức mạnh của những quái vật biến dị!
Nó đang xuống tầng dưới!
Cố Niệm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, không chọn cách chạy ra ngoài dù lõi ô nhiễm sắp đến. Cô phải tìm cho ra cánh cửa đó. Không gian không tồn tại kia, rốt cuộc ở đâu?
Chú gấu bông tuy cũ kỹ nhưng được giữ gìn rất sạch sẽ, lông nhung mềm mại cọ vào tay Cố Niệm. Như thể có một cô bé đã treo món đồ chơi yêu thích nhất của mình lên chìa khóa của bố, để thay cô bé ở bên cạnh ông.
Nơi chỉ có lõi ô nhiễm biết.
Nhà, đúng rồi, đây là chìa khóa nhà!
Cố Niệm lao vội ra phía cửa, nhưng sau khi mở cửa cô không đi ra ngoài mà đóng cửa lại. Sau đó, cô thận trọng cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay.
Cách! Khóa đã mở!
Lõi ô nhiễm không có nhà, nơi có con gái chính là nhà của nó. Cánh cửa không tồn tại kia chính là cửa trái tim, và chỉ có chìa khóa nhà mới có thể mở được nó.
Cố Niệm đã lựa chọn đúng, nhưng thời gian không còn nhiều. Chưa kịp đẩy cửa ra, bên tai đã vang lên một tiếng gió rít gắt. Cố Niệm buộc phải xoay người né tránh.
Phía sau, một bóng đen khổng lồ đang nhanh chóng áp sát.
Cố Niệm không chút lưu luyến, lập tức quay người chạy đi. Cô đã tìm ra cách mở cửa, chiếc chìa khóa này không phải chỉ mở được một cánh cửa cụ thể nào, mà có thể mở bất kỳ cánh cửa nào.
Giờ điều cô cần làm là kéo dài thời gian.
Tốc độ của Cố Niệm rất nhanh, nhưng lõi ô nhiễm còn nhanh hơn. Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn gang tấc. Sau khi may mắn tránh được một đòn tấn công của lõi ô nhiễm, Kỳ Khải cuối cùng cũng đến.
Cố Niệm hét lên: "Cho tôi ba giây!"
Kỳ Khải lập tức lao về phía lõi ô nhiễm, gần như không quan tâm đến bất cứ hậu quả nào, đâm sầm vào nó. Sau khi tiếp xúc gần với lõi ô nhiễm đang trong trạng thái cuồng nộ, mức độ ô nhiễm tinh thần mà anh ta phải chịu gần như đã đạt đến ngưỡng giới hạn, lớp kim loại trên bề mặt cơ thể bắt đầu hóa lỏng.
"Cứ giao chỗ này cho bọn tôi!" Chung Tinh Trì và Tống Thiên cũng đã tới.
Cố Niệm không chút do dự, lao thẳng đến cánh cửa gần nhất, mở cửa đóng cửa một mạch.
Bên tai bỗng im ắng lạ thường, mọi thứ bên ngoài đều bị cách ly.
Cố Niệm nhanh chóng quan sát môi trường xung quanh.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, nhà cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, trên bàn trà có một bình hoa, chiếc tivi cũ được phủ một tấm vải hoa màu hồng nhạt.
Như bất kỳ ngôi nhà bình thường nào, đơn giản mà ấm cúng.
Nhưng Cố Niệm không hề lơ là cảnh giác. Sau khi xác nhận trong phòng khách không có ai, cô tiến về phía các phòng bên trong. Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh mắt cô dừng lại trên chiếc giường.
Có một người nằm ở đó, chính là cô gái mà họ vẫn luôn tìm kiếm. Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi nằm yên trên giường, nét mặt thanh thản như đang say ngủ.
Nhưng Cố Niệm biết, cô gái đã chết.
Cố Niệm trầm ngâm giây lát rồi bước vào phòng. Để thận trọng, cô vẫn tiến lên kiểm tra hơi thở của cô gái một lần nữa, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm trong phòng.
Cô gái là người quan trọng nhất đối với lõi ô nhiễm, nhưng không phải mục đích chuyến đi này của cô.
Theo lời Chung Tinh Trì, với thực lực của Kỳ Khải, lẽ ra không nên không đối phó được với lõi ô nhiễm cấp D. Thực tế ban đầu Kỳ Khải cũng chiếm ưu thế. Nhưng dù anh ta tấn công vào đâu, gây ra bất kỳ tổn thương gì cho lõi ô nhiễm, cũng không thể giết chết được nó hoàn toàn.
Điều này chỉ có thể nói lên một điều, họ chưa tìm ra điểm yếu thực sự của lõi ô nhiễm.
Cuối cùng ánh mắt Cố Niệm dừng lại ở một chiếc hộp vuông trên tủ đầu giường. Vừa định bước đến, bỗng có giọng nói giận dữ của một người đàn ông vang lên từ ngoài cửa.
"Cô là ai, tại sao lại ở đây?"
Cố Niệm nhìn ra, phát hiện người đến chính là người bảo vệ chất phác kia, chỉ có điều lúc này trông anh ta trẻ hơn nhiều, có vẻ mới ngoài ba mươi.
Có vẻ đối phương nghĩ Cố Niệm là kẻ xâm nhập có chủ đích, vẻ mặt đề phòng, đồng thời lo lắng nhìn về phía cô gái trên giường, dường như sợ Cố Niệm làm hại cô.
Cố Niệm ngừng lại một chút, cổ tay khẽ động, một con dao găm trượt vào tay: "Anh đừng manh động, tôi chỉ đến trộm đồ thôi, không muốn hại mạng người."
Người đàn ông quả nhiên không dám động đậy.
Cố Niệm thuận lợi lấy được chiếc hộp vuông, mở ra, bên trong là một trái tim màu đen. Sợi dây đen trên đầu ngón tay rung động phấn khích, không cần nghi ngờ, đây chính là trái tim của lõi ô nhiễm, cũng là điểm yếu của nó.
Dù Cố Niệm đã lấy được thứ quan trọng đến vậy, người đàn ông đối diện lại chẳng hề lo lắng, chỉ âu sầu nhìn người con gái trên giường, nỗi lo âu hiện rõ trên gương mặt.
Cố Niệm chỉ cần một nhát dao, lõi ô nhiễm sẽ chết.
Nhưng cô không làm vậy.
Cố Niệm chỉ vào cô gái, nói với người đàn ông: "Anh có biết tại sao cô ấy vẫn không tỉnh lại không?"
Người đàn ông giận dữ nhìn cô: "Con gái tôi sẽ tỉnh lại."
Cố Niệm không để tâm đến sự tức giận của anh ta, tiếp tục nói: "Trái tim của cô ấy đã bị người ta lấy đi. Tôi không thể làm cô ấy tỉnh lại, nhưng có thể giúp tìm lại trái tim."
Người đàn ông lập tức kích động: "Thật sao?"
Cố Niệm gật đầu: "Thật, nhưng tôi có một điều kiện."
Người đàn ông lập tức gật đầu: "Cô cứ nói, chỉ cần tôi làm được. Không, bất kể điều kiện gì, miễn là cô có thể tìm lại trái tim cho con gái tôi, tôi đều đồng ý."
Cố Niệm lắc lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Người thân đối với anh rất quan trọng, với tôi cũng vậy. Anh chỉ có một cô con gái, nhưng tôi còn bố mẹ và em trai. Chiếc chìa khóa này, tôi cần thêm ba chiếc nữa. Anh đưa chìa khóa cho tôi, tôi đưa trái tim cho anh. Một cuộc trao đổi công bằng."
Người đàn ông nghiêm túc nhìn Cố Niệm: "Cô bảo đảm có thể tìm lại trái tim cho con gái tôi?"
Cố Niệm nghiêm túc gật đầu: "Tôi bảo đảm."
"Được." Người đàn ông xoay người rời đi, rất nhanh đã quay lại, đưa cho Cố Niệm ba chiếc chìa khóa: "Đây là chìa khóa của cả nhà chúng tôi ba người, tất cả đều giao cho cô."