Cố Niệm đưa một ngón tay lên môi: "Suỵt, đợi lát nữa rồi nói."
Chẳng mấy chốc, con bạch tuộc quái vật dừng lại trước cửa một văn phòng.
Chiếc xúc tu dính đầy chất nhầy mở cửa, trong khi một xúc tu khác chỉ vào bên trong, giọng ồm ồm: "Đây là văn phòng của thầy tôi, trưởng khoa Chu bảo cô có thể tạm thời làm việc ở đây."
Trưởng khoa Chu chính là gã đầu to lúc nãy.
Cố Niệm bước vào xem xét, bên trong bài trí đơn giản, một cái bàn, hai cái ghế, và một tủ sắt đựng tài liệu, không thể giấu được gì khác.
Cô gọi con bạch tuộc đang định rời đi: "Đây là văn phòng của thầy anh, vậy thầy anh đâu rồi? Tôi không thích dùng chung phòng với người khác."
Con bạch tuộc đáp: "Thầy ấy bị áp lực tinh thần quá lớn nên phát bệnh rồi, bây giờ là bệnh nhân."
Cố Niệm "à" một tiếng, gật đầu: "Vừa hay tôi lần này không mang theo trợ lý, thời gian này anh làm trợ lý cho tôi đi. Nhưng tôi có chứng sợ bẩn, lần sau đến nhớ rửa tay sạch sẽ trước. Được rồi, tôi cần xem qua tình hình bệnh nhân, anh có thể đi."
Con bạch tuộc há miệng định nói gì đó, nhưng cánh cửa trước mặt đã đóng sập lại.
Trong phòng không ai nói gì, một lúc sau, Kỳ Khải mới lên tiếng: "Được rồi, nó đi rồi."
Tống Thiên thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn Cố Niệm với vẻ khâm phục: "Bác sĩ Cố giỏi thật đấy, tôi chỉ nhìn thấy tám cái xúc tu của nó thôi mà đã muốn buồn nôn rồi."
Huống chi lúc nãy khi bị bắt, anh ta còn bị những chiếc xúc tu đó ôm chặt, đến giờ vẫn thấy khó chịu vì dính chất nhầy nhụa trên người.
Cố Niệm kéo ghế ngồi xuống, không đáp lại lời Tống Thiên mà hỏi: "Anh có thể nói cho tôi biết, anh quen tôi như thế nào không?"
Kỳ Khải và Chung Tinh Trì cũng nhìn về phía Tống Thiên.
Nhắc đến chuyện này, Tống Thiên không khỏi ngậm ngùi: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."
Cố Niệm: "Vậy thì tóm tắt đi."
Tống Thiên: "... Được."
Tống Thiên sắp xếp lại ngôn từ, vẻ mặt bí hiểm: "Thực ra, tôi có siêu năng lực."
Nói xong anh ta chờ phản ứng của mấy người Cố Niệm.
Trước đây khi nói với người khác, anh ta bị cho là thần kinh không bình thường và bị đưa vào bệnh viện, rồi xui xẻo bị chuyển đến đây, còn bị một đám quái vật vây quanh không thể rời đi.
Cũng không biết mấy người này có tin không, Tống Thiên có chút bất an.
Rồi anh ta thấy Cố Niệm bình thản nói: "Vậy siêu năng lực của anh là tiên tri?"
Tống Thiên sửng sốt: "Sao cô biết?"
Cố Niệm: "Đoán thôi. Nhưng điều đó không quan trọng, anh có thể nói về "tương lai" mà anh tiên tri được không? Còn nữa, lúc đó tôi đang làm gì?"
Tống Thiên rất vui vì cuối cùng cũng có người tin lời mình, vội vàng nói: "Trong tương lai tôi thấy được, chính bác sĩ Cố đã chữa khỏi... ừm, bệnh tâm thần của tôi."
Anh ta cẩn thận hồi tưởng: "Lúc đó hình như chúng ta ở trong một căn phòng nhỏ, xung quanh tối quá nên tôi không nhìn rõ, sau đó không biết thế nào tôi đột nhiên "phát bệnh", may mà có bác sĩ Cố kịp thời cứu chữa."
Anh ta thở dài: "Thực ra đó không phải lần đầu tiên tôi tiên tri. Lần đầu là ở thành phố H, tôi thấy ở đó xảy ra chuyện không hay, tôi nói với mọi người xung quanh, nhưng không ai tin, tôi đành phải tự mình rời đi. Nào ngờ trên đường lại gặp tai nạn, bị xe đâm, rồi bị đưa đến bệnh viện thành phố, ở đó tôi lại tiên tri một lần nữa, chính là lần gặp cô đấy."
Cả người Tống Thiên có vẻ ủ rũ, sao anh ta lại xui xẻo thế không biết.
Rõ ràng đã tiên tri thấy nguy hiểm, còn kịp thời rời đi, vậy mà đi trên vỉa hè cũng có thể bị đâm, rồi còn bị người ta cho là tâm thần đưa đến đây.
Anh ta đã trốn mấy lần rồi, lần nào cũng bị bắt lại.
Cố Niệm trầm ngâm: "Vì thế nên hôm đó anh mới chặn tôi lại, bảo tôi nhớ tên anh?"
Tống Thiên gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, chỉ là lúc đó đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo lắm, chỉ nhớ phải nhanh chóng tìm được cô, không ngờ vừa ra ngoài đã thấy cô."
Nhưng đúng lúc đó lại không nói rõ được chuyện gì, đến khi tỉnh táo lại thì người đã ở đây rồi.
Tóm lại là vừa xui xẻo vừa may mắn.
Cố Niệm tổng kết: "Vậy năng lực của anh là tiên tri, điều kiện kích hoạt tạm thời chưa xác định, nhưng có lẽ liên quan đến sự an nguy của bản thân anh, có thể còn kèm theo một số tác dụng phụ."
Tống Thiên ngơ ngác gật đầu, có vẻ đúng là như vậy.
Bên cạnh, Chung Tinh Trì nói: "Năng lực này của anh ta, có lẽ tiêu hao khá nhiều tinh thần lực, nên mới thần trí không tỉnh táo sau khi tiên tri. Còn về việc "phát bệnh", có lẽ là dị hóa."
Cậu ta nghiêm túc nói: "Dị năng giả sau khi dị hóa rất nguy hiểm, phải làm một lần tịnh hóa cho anh ta trước đã."
Tống Thiên nghe không hiểu họ đang nói gì, anh ta sốt ruột nói: "Chúng ta thừa lúc cái đầu to kia không có ở đây mà rời đi thôi, tôi nói cho các vị biết, ở đây thực sự rất nguy hiểm, trước đây đã có rất nhiều bệnh nhân mất tích rồi." Hơn nữa ánh mắt lũ quái vật nhìn anh ta thật đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Cố Niệm lắc đầu, nói cho anh ta biết sự thật tàn khốc: "Chúng ta không thể đi, mà cũng đi không được. Trừ phi giải quyết được nguồn gốc gây ra tất cả chuyện này, nếu không ai cũng không thể rời đi."
Kỳ Khải giải thích ngắn gọn về nhân tố ô nhiễm.
Tống Thiên không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế, nhưng đã như vậy rồi thì cũng đành chấp nhận, anh ta không khỏi hỏi: "Vậy giờ chúng ta nên làm gì?"
Mọi người đều nhìn về phía Kỳ Khải, anh ta là người duy nhất có kinh nghiệm trong số họ.
Kỳ Khải nói: "Tôi đề nghị tạm thời đừng có hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là phải tìm hiểu rõ tình hình của tất cả mọi người trong bệnh viện này đã. Tuy hiện tại vẫn chưa biết nguyên nhân thực sự gây ra ô nhiễm là gì, nhưng có vẻ những người có cảm xúc tiêu cực nặng nề, hay nói cách khác là những người đau khổ nhất, dễ trở thành nhân tố ô nhiễm hơn."
Cố Niệm tỏ ý đồng tình: "Chúng ta quả thật nên cẩn thận một chút."
Tuy họ đã trà trộn vào được đây, nhưng không có nghĩa là họ đã an toàn.
Trưởng khoa Chu ban đầu rõ ràng không hạ cảnh giác với họ, ngược lại sau khi nghe cô nói mang theo bệnh nhân đến thì thái độ mới thay đổi.
Còn nữa là lũ quái vật kia, không biết có phải sau khi biến thành quái vật thì khôi phục bản tính thú, cảm xúc của chúng rất khó che giấu, khi nghe nói có bệnh nhân đến thì trở nên hết sức phấn khích.
Điều này khiến Cố Niệm liên tưởng đến những gì Tống Thiên nói, về những bệnh nhân đã mất tích. Tất cả những điều này cho thấy, bệnh viện này đang che giấu một bí mật nào đó.