Chương 43

Nhà Trị Liệu Số 1 Thế Giới

Hà Bất Dã 17-06-2025 23:03:40

Người chăm sóc chỉ vào tủ đựng dụng cụ gắn tường ở góc phòng, căng thẳng nói: "Xác nằm trong ngăn tủ dưới cùng, không biết bây giờ thế nào rồi. Tôi... tôi hơi sợ." Người bình thường gặp chuyện thế này sợ hãi cũng dễ hiểu. Kỳ Khải có sức mạnh nhất trong nhóm, anh ta ra hiệu cho mọi người lùi lại rồi tiến về phía tủ dụng cụ. Đã biết trong tủ có thể là lõi ô nhiễm, trước khi đến gần Kỳ Khải đã kim loại hóa nửa người, một mặt nạ kim loại màu bạc che kín đầu, tay cầm dao sắc bén. Căn phòng phẫu thuật chìm trong im lặng. Tiếng "kẽo kẹt" rõ mồn một vang vọng khắp phòng, cánh tủ từ từ mở ra. Một cái xác ngã ra khỏi tủ. Tuy nhiên đó không phải người họ đang tìm. Chung Tinh Trì cũng quên cả sợ, cau mày tiến lên: "Sao lại là đàn ông?" Nằm dưới đất là xác một người đàn ông mặc áo blouse trắng đặc trưng của Bệnh viện Tâm thần số 3, mắt trợn trừng, vẻ mặt vừa đau đớn vừa khiếp sợ, dường như trước khi chết đã chứng kiến điều gì đó vô cùng kinh khủng. Kỳ Khải đứng gần, chỉ liếc qua đã nhận ra danh tính của người chết, nói: "Đây là bác sĩ phụ trách ca mổ tim. Anh ta bị giết trước khi ô nhiễm bùng phát." Vì có tài liệu Cố Niệm mang đến, anh ta đã tra cứu thông tin về bác sĩ chính. Tống Thiên "a" lên một tiếng, mặt đầy bối rối. Anh ta tham gia giữa chừng, vốn đã không hiểu gì về lõi ô nhiễm, giờ càng mù tịt. Chẳng phải họ đến tìm cô gái nghi là lõi ô nhiễm sao? Sao lại tìm thấy xác bác sĩ chính? Bốn người đồng loạt nhìn về phía người chăm sóc. Chính anh ta nói xác cô gái được giấu trong phòng nghỉ của viện trưởng nên họ mới quyết tâm đến đây. Nếu lõi ô nhiễm đã trốn thoát thì còn chấp nhận được, nhưng ở đây lại xuất hiện thêm một xác chết, trùng hợp nằm đúng trong tủ mà người chăm sóc đã nói, quá trùng hợp đến mức đáng ngờ. Chung Tinh Trì vừa mở miệng: "Anh Khải, cái này..." Cố Niệm đột ngột lên tiếng cắt ngang: "Chẳng phải anh Khải nói lúc đó xác còn cử động sao? Có vẻ lõi ô nhiễm đã đi rồi. Bác sĩ này là thủ phạm hại chết cô ấy, bị giết cũng là đương nhiên. Bệnh viện rộng thế này, có lẽ chúng ta nên chuyển hướng điều tra ra ngoài khu nội trú." Cô quay người đi về phía lối đi: "Đi thôi, thời gian không đợi ai cả." Chung Tinh Trì chớp chớp mắt, tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn im lặng. Không thèm để ý đến xác chết dưới đất nữa, cậu ta kéo Tống Thiên nhanh chóng đuổi theo. Kỳ Khải vẫn giữ nguyên hình thái kim loại, tiến đến bên cạnh người chăm sóc. Giọng anh ta vọng qua lớp mặt nạ kim loại lạnh lẽo đến kỳ lạ: "Anh Tư, đi thôi." Người chăm sóc vẫn giữ vẻ chất phác ấy, tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn vội vàng gật đầu. Khi đi qua phòng nghỉ, Cố Niệm tăng nhanh bước chân, đồng thời nói với mấy người phía sau: "Viện trưởng sắp quay lại rồi, chúng ta cố gắng nhanh lên." Chung Tinh Trì vừa định lên tiếng thì cánh tay bỗng đau nhói. Cậu ta nhìn theo bàn tay đang bấu chặt mình, thấy đó là Tống Thiên, hít một hơi lạnh: "Đệt, Tống Thiên anh định bóp chết tôi à?" Tuy nhiên khi nhìn thấy tình trạng của Tống Thiên, cậu ta hoảng hốt. Tống Thiên vừa nãy còn bình thường, bây giờ mặt đầy vẻ đau đớn, tròng mắt không biết từ lúc nào đã hoàn toàn bị tròng trắng che phủ. Anh ta hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm không ngừng. "Anh sao vậy? Nói gì thế?" Chung Tinh Trì ghé lại gần nghe, chỉ nghe được vài từ lặp đi lặp lại, không khỏi cau mày hỏi: "Chìa khóa? Chìa khóa gì?" Đúng lúc đó, người chăm sóc đi chậm mấy bước vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã nghe thấy câu nói của cậu ta, dừng lại tại chỗ, mặt vẫn chất phác nhìn Chung Tinh Trì: "Cậu nói gì?" Chung Tinh Trì không nghĩ nhiều, đáp: "Không có gì, chỉ là Tống Thiên cứ lẩm bẩm về chìa khóa gì đó." Nói xong cậu ta mới chợt nhận ra có gì không ổn. Phải rồi, chìa khóa. Ánh mắt cậu ta lướt qua người chăm sóc, giống như đa số đàn ông trung niên, thắt lưng anh ta đeo một xâu chìa khóa. Chìa khóa theo động tác đi lại phát ra tiếng leng keng nhẹ, chỉ là hiện tượng này quá phổ biến, không ai thấy có gì bất thường. Nhưng Tống Thiên khác, năng lực của anh ta là tiên tri. Phòng nghỉ chìm trong tĩnh lặng. Chung Tinh Trì trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng không dám lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh lúc này. Nụ cười chất phác trên mặt người chăm sóc dần biến mất, biểu cảm bắt đầu thay đổi, trước tiên là vui mừng, rồi ưu phiền, sau đó lại tràn đầy hy vọng, tiếp đến tức giận bất mãn, cuối cùng lại trở về bình thản. Anh ta đưa tay sờ xâu chìa khóa bên hông: "Cậu muốn chìa khóa của tôi phải không?" Chung Tinh Trì vội vàng xua tay: "Không có, không có, tôi không muốn." Nói xong liền bịt miệng Tống Thiên đang lẩm bẩm, vội vàng giúp anh ta trả lời: "Anh ấy cũng không muốn, tụi tôi đều không muốn đâu." Nhưng lúc này người chăm sóc đã chìm vào thế giới của riêng mình, không cần câu trả lời của họ nữa. Anh ta nắm chặt xâu chìa khóa bên hông, như đang bảo vệ báu vật quý giá nào đó. "Đây là chìa khóa nhà tôi, không thể đưa cho các cậu, không thể đưa cho các cậu được." "Không được phạm sai lầm nữa, tuyệt đối không được phạm sai lầm nữa. Tôi phải canh giữ cho tốt, lần này nhất định, nhất định sẽ không sai nữa, con gái tôi còn ở nhà, tôi phải canh giữ cho tốt." "Tôi đã nói sẽ bồi thường, tôi đã nói có thể dùng trái tim của tôi mà, nhưng họ không nghe, họ cứ không chịu nghe! Họ có quyền gì không cho chúng tôi đi!" Biểu cảm của người chăm sóc dần trở nên điên loạn, quanh người không ngừng tỏa ra làn khói đen. Tình hình đã rõ như ban ngày, người chăm sóc trước mắt chính là lõi ô nhiễm mà họ vẫn đang tìm kiếm. Chung Tinh Trì nhìn đến ngẩn người, này là chuyện gì vậy? Lúc này, Cố Niệm cũng lặng lẽ mon men lại gần, trực tiếp tung một chưởng vào Tống Thiên, đồng thời mượn động tác che chắn, những sợi tơ đen từ đầu ngón tay cô tiếp cận, từng sợi từng sợi khói đen được rút ra khỏi cơ thể Tống Thiên. Đến khi Cố Niệm thu tay về, Tống Thiên đã hoàn toàn ngất đi. Chung Tinh Trì hoàn hồn, luống cuống đỡ lấy người, lén lút cùng Cố Niệm lui về sau, vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cố Niệm đáp gọn lỏn: "Người chăm sóc có lẽ là cha của cô gái kia."