Lúc này trốn cũng chỉ là để an ủi tinh thần mà thôi.
Người đàn ông đầu trọc đẩy xe lăn chở Tạ Hàn chuẩn bị về phòng. Dù miệng nói thế, nhưng sống ai mà chẳng muốn sống, cứ trốn đã, may ra còn sống sót đến khi có cứu viện thì coi như nhặt được một mạng.
Trước khi rời đi, Tạ Hàn bất chợt lên tiếng: "Cô chỉ có một cơ hội duy nhất."
"Tuy thoạt đầu con quái vật đứng đằng sau chỉ phô trương thanh thế, nhưng giờ kế hoạch của nó đã thành công được một nửa. Đến lần sau, cô có lẽ sẽ không còn cơ hội chiến thắng nữa. Vì vậy, nếu lần này không tìm được nó, tôi khuyên cô nên tự thoát thân."
Cậu ta ngừng một lúc rồi nói thêm: "Đừng lo cho tôi."
Màn sương đen bên ngoài có thể chặn được người thường, nhưng đối với Cố Niệm, có lẽ có thể thử xông qua. Tất nhiên, đó là lựa chọn bất đắc dĩ.
Nói xong, Tạ Hàn cụp mắt xuống, quay sang người đàn ông đầu trọc: "Đi thôi."
Cố Niệm nhướn mày, cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ đi tìm cậu, không để cậu một mình ở đây đâu, đừng sợ."
Tạ Hàn ngẩng đầu lên, má hơi ửng đỏ vì tức: "Ai nói tôi sợ!"
Cậu ta nói những điều này chỉ vì đối phương đã giúp cậu ta trước đó thôi!
Cố Niệm dùng giọng chiếu lệ: "Được rồi, được rồi, cậu không sợ. Là tôi nghĩ nhiều."
Tạ Hàn: "..."
Cậu ta tức giận quay mặt sang bên, không nói gì nữa.
Lúc này người đàn ông đầu trọc mới phản ứng được, hóa ra Cố Niệm định chủ động đi tìm quái vật?
Lúc nãy anh ta cứ tưởng cô ấy có việc gì muốn làm trước khi chết nên mới không hỏi.
Người đàn ông đầu trọc bỗng nắm chặt tay, là đàn ông con trai, lẽ nào anh ta lại trốn sau lưng con gái để được bảo vệ? Anh ta không thể vô nghĩa khí như vậy!
Người đàn ông đầu trọc lấy hết can đảm, lắp bắp: "T-tôi đi cùng cô!"
Nói xong anh ta ưỡn ngực, tỏ vẻ thà chết không lùi.
Tuy nhiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai đáp lại, ngước mắt lên thì thấy Cố Niệm đối diện có vẻ mặt kỳ lạ, như thể vừa thấy thứ gì không thể tin nổi. Ngay cả Tạ Hàn vốn luôn vô cảm cũng nhíu mày.
Người đàn ông đầu trọc cảm thấy lạnh sống lưng, có linh cảm chẳng lành, từ từ quay người nhìn theo hướng ánh mắt của hai người, rồi trợn tròn mắt, hét lên một tiếng "Á!"
"Đệt, cái quái gì thế này!"
Chỉ thấy cách họ không xa, ngay giữa hành lang lúc này đang sừng sững một củ khoai tây khổng lồ cao gần hai mét, chiếm trọn cả lối đi!
Người đàn ông đầu trọc dụi mắt thật mạnh, không tin nổi nhìn Cố Niệm và Tạ Hàn: "Các cậu có nhìn thấy không, các cậu có nhìn thấy củ khoai tây kia không?!"
Cố Niệm gật đầu khó hiểu: "Thấy rồi."
Tạ Hàn thì có vẻ mặt đăm chiêu.
Người đàn ông đầu trọc khóc ròng: "Thôi xong, thôi xong, lần này thật sự xong rồi." Củ khoai to thế này, chỉ cần lăn một cái là đủ nghiền họ nát bét rồi. Đúng là chưa kịp xuất phát đã gặp họa vậy.
Đã có quái vật rồi, giờ còn thêm củ khoai tây to hơn cả người, thế giới này còn có thể cứu vãn không đây!
Trong lúc người đàn ông đầu trọc đang tưởng tượng mình sẽ chết thế nào, Cố Niệm đã đi về phía củ khoai tây khổng lồ. Cô nhanh chóng tới bên cạnh củ khoai, nhanh đến mức người đàn ông đầu trọc muốn ngăn cũng không kịp.
Rồi anh ta trợn mắt nhìn Cố Niệm rút dao ra gọt một miếng khoai tây xuống.
Người đàn ông đầu trọc: "..."
Tiếp đó, chuyện còn kỳ diệu hơn nữa, miếng khoai tây vừa gọt xuống nhanh chóng biến mất, như chưa từng tồn tại vậy. Cố Niệm vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình an vô sự.
Người đàn ông đầu trọc "ơ" một tiếng, ngập ngừng một lúc rồi đẩy xe lăn của Tạ Hàn lại gần.
Ba người vây quanh củ khoai tây khổng lồ.
Người đàn ông đầu trọc nhịn một lúc, cuối cùng không nhịn được, cũng giơ tay bóc một miếng khoai tây. Rất nhanh, miếng khoai tây biến mất, anh ta cười hì hì: "Củ khoai tây này có vẻ không tấn công người nhỉ."
Nhìn người đàn ông đầu trọc cười ngớ ngẩn, khóe miệng Cố Niệm giật giật, nói: "Anh còn nhớ không, anh từng kể là mấy ngày liền anh mơ thấy mình biến thành củ khoai tây."
Người đàn ông đầu trọc nhắc đến chuyện này liền hứng khởi: "Đúng rồi! Thật sự kỳ quái lắm, mấy ngày đó tối nào tôi cũng mơ thấy mình bị gọt vỏ, suýt thành tổn thương tâm lý luôn. À mà, còn cả gã đeo mặt nạ kỳ lạ kia nữa, tôi thực sự cảm thấy hắn rất bất thường." Đáng tiếc chẳng ai tin lời anh ta.
Lúc này Tạ Hàn liếc nhìn Cố Niệm, cô gật đầu.
Người đàn ông đầu trọc vẫn thao thao bất tuyệt kể về giấc mơ của mình, Cố Niệm thực sự không chịu nổi nữa, ngắt lời: "Anh có nghĩ là củ khoai tây này do anh," cô nghĩ một lúc, dùng từ phù hợp với tình huống hiện tại: "triệu hồi ra không?"
Người đàn ông đầu trọc sững người, bối rối chỉ vào mình: "Tôi á? Triệu hồi á?"
Cố Niệm gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."
Người đàn ông đầu trọc cảm thấy quan niệm của mình về thế giới đang lung lay dữ dội, anh ta cố gắng chối: "Không, không thể nào." Giọng nói đã có phần nghi hoặc.
Lúc này Tạ Hàn lên tiếng: "Có lẽ, đây là một dạng tiến hóa."
"Tiến hóa?" Cố Niệm và người đàn ông đầu trọc đồng thanh hỏi.
Tạ Hàn gật đầu: "Đúng, những biến dị này thực ra không phải không có dấu hiệu, có lẽ chúng ta đều bị một loại vật chất nào đó "nhiễm độc". Nhiễm độc có thể dẫn đến tử vong và biến dị, giống như những con quái vật kia. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến con người tiến hóa."
Đây là lý giải hợp lý nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra lúc này.
Cố Niệm suy nghĩ kỹ, thấy rất có lý. Cô liếc nhìn chiếc nhẫn đen trên ngón tay, nhớ lại lời của nhân cách học giả kia, vậy năng lực tiến hóa của cô là nuốt chửng sao?
Có vẻ cũng không tệ.
Trong ba người, Cố Niệm chấp nhận sự xuất hiện của củ khoai tây khổng lồ một cách thoải mái nhất, thậm chí có thể nói là quá thoải mái. Cô vui vẻ vỗ vỗ củ khoai tây: "Năng lực này của anh không tệ đấy nhỉ."
Mọi người đều tiến hóa, vậy cô tiến hóa cũng là chuyện bình thường thôi. Uổng công lo lắng mấy ngày nay, còn tưởng mình thực sự bị tâm thần.
Người đàn ông đầu trọc: "..." Năng lực này tốt chỗ nào chứ!
Tạ Hàn thì gật đầu: "Năng lực này quả thật không tệ, có lẽ thuộc dạng phòng thủ. Có thể cản trở quái vật trong một thời gian ngắn."