Nếu Mạnh Miêu đưa ra lý do thoái thác như với Đinh Liên Phong, Mạnh Sùng chắc chắn không chấp nhận, ngược lại còn cảm thấy cô xen vào việc người khác, vì nhà họ Mạnh cũng có người thường, đã có đồ ăn dư thừa thì sao không chăm sóc người nhà họ Mạnh? Lo lắng chọc giận Mạnh Sùng, Mạnh Miêu liền sửa lại tình tiết câu chuyện đã dựng sẵn, cắn răng khó chịu nói: "Em chỉ cần treo mạng nó không chết là được. Ai bảo mẹ nó không từ bỏ ý định, ba ngày hai bữa lại đi quyến rũ chồng của mẹ em. Mẹ em tâm trạng không tốt, nên em muốn dạy dỗ Tề Ngọc một chút. Nếu con gái nó ở trong tay em, bà ta nhất định sẽ có điều e dè."
Đây là chiêu Mạnh Sùng thích, nhưng hắn vẫn cảm thấy quá rườm rà, nhàn nhạt nói: "Tìm cơ hội giết là được, cần gì phiền phức như vậy?" Dường như giết người đối với hắn là chuyện thường ngày, và lời kêu gọi của quốc gia về việc dị năng giả phải bảo vệ dân thường ở chỗ hắn căn bản không có giá trị.
"Nó cho em leo cây, rõ ràng trước đó đã đồng ý với em, bây giờ lại làm em mất mặt trước mặt nhân viên. Em muốn tra một chút xem nó có phải đã đi theo người khác không. Anh Sùng, anh giúp em đi!"
Nếu là người khác, Mạnh Sùng sớm đã mất kiên nhẫn, quản gì anh họ em họ. Nhưng chú Ba lúc hắn còn nhỏ đã từng cho hắn đồ ăn, nên nể mặt chú Ba đã mất, Mạnh Sùng nhấc chân đi về phía quầy. Gõ gõ vào tấm kính, hắn lấy tờ thông báo trong tay Mạnh Miêu ném vào mặt nhân viên kia, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Tra người này một chút."
Nhân viên công tác quanh năm canh giữ ở vị trí làm việc, tự nhiên biết đối mặt với người nào có thể phách lối, đối mặt với người nào nhất định phải tươi cười chào đón. Vừa thấy là Mạnh Sùng, lại nhìn thấy sự âm trầm trong mắt hắn và vết sẹo đáng sợ trên mặt, nhân viên này không dám hó hé gì, nhận lấy tờ giấy rồi gõ lạch cạch một hồi tra cứu, sau đó báo cho Mạnh Miêu một tin tức khiến cô càng thêm không thể chấp nhận.
"Đinh Uyển, mấy tiếng trước đã đổi họ, đổi thành Tề Uyển." Người này nói: "Còn nữa, cô ta là người thức tỉnh dị năng hệ Lôi, thứ hai sẽ đến khu huấn luyện." Sau đó hỏi thêm: "Cô có cần địa chỉ của cô ta ở trung tâm căn cứ không?"
Hệ Lôi, hệ Lôi... Mạnh Miêu chỉ cảm thấy một tiếng sét đánh nổ tung trong đầu. Sao có thể? Sao có thể? Tề Uyển đã thức tỉnh? Nhưng đời trước cô ta căn bản không thức tỉnh hệ Lôi. Còn việc đổi tên nữa, đời trước Tề Uyển đến chết vẫn tên là Đinh Uyển, căn bản không có đổi họ. Chẳng lẽ việc cô trọng sinh đã khiến rất nhiều chuyện xảy ra sai lệch?
Nhân viên gọi cô rất nhiều lần đều không có phản ứng. Mạnh Sùng thấy cô thất thần thì khó hiểu nhíu mày, thay Mạnh Miêu quyết định: "Địa chỉ lấy đây!"
Ra khỏi sảnh lớn, Mạnh Miêu vẫn chưa hoàn hồn, cô rất nhiều lần suýt nữa không nhịn được muốn nhìn về phía Mạnh Sùng, rất muốn hỏi hắn đời trước trong cơ thể Tề Uyển có thuộc tính Lôi không, trên đường có đổi tên không. Nếu cô ta đã thức tỉnh thuộc tính Lôi, vậy thì những gì cô ta gặp phải đời trước còn xảy ra không? Chết tiệt, tại sao cô ta lại thức tỉnh thuộc tính Lôi!
Mạnh Miêu dùng sức véo mạnh lòng bàn tay mới khiến mình bình tĩnh lại, quay đầu ngượng ngùng cười: "Chả trách cho em leo cây, hóa ra là đã thức tỉnh."
"Không sao, nếu em chướng mắt nó như vậy, ngày nào đó gặp phải tiện tay giết là được." Mạnh Sùng đưa địa chỉ qua: "Anh còn có việc, em tự đi lo việc của mình đi."
"Vâng, cảm ơn anh Sùng."
Hai người đường ai nấy đi. Mạnh Miêu nắm chặt tờ địa chỉ, tìm đến nơi nhưng căn bản không có ai. Cô sắp phát điên rồi, chạy khắp các sảnh lớn của trung tâm, lại đi dạo một vòng quanh toàn bộ trung tâm căn cứ, không những không tìm thấy mẹ con kia mà còn nghe được chuyện mẹ cô là tiểu tam, ba cô ngoại tình.
Mạnh Miêu trở về nhà, trong nhà không có ai. Ba mẹ đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nói chiều cuối tuần sẽ về, sáng thứ hai đưa cô đến địa điểm tập hợp của khu huấn luyện. Thật ra cái gì tiểu tam, cái gì ngoại tình, ở thời đại này căn bản sẽ không có bao nhiêu người để ý. Có người đói đến phát điên bán con bán gái thậm chí ăn thịt người còn thường xuyên xảy ra, lòng chung thủy với bạn đời tính là cái thá gì! Giữ không được đàn ông là Tề Ngọc không có bản lĩnh. Nghe nói trước kia bà ta là đại mỹ nhân, nhưng người đẹp đến mấy lúc xanh xao vàng vọt, môi nứt nẻ đầy vết máu thì có thể gợi lên hứng thú của gã đàn ông nào?
Mạnh Miêu ép buộc mình bình tĩnh lại, cố gắng moi móc ký ức kiếp trước, tìm kiếm từng chút một, cố gắng tìm ra nhiều dấu vết hơn về Tề Uyển kiếp trước. Không tìm thấy Tề Uyển, cô liền cố gắng lật lại ký ức về Mạnh Sùng.
Trong lúc đó, ở ngoài thành phía nam, Tề Uyển thu hồi viên [Ô Hạch] cuối cùng và bắt đầu quay về. Cô đã trải qua một lần hiểm cảnh khi đồng thời đối mặt với năm con tang thi. May mà cô không chỉ có thể tấn công từ xa mà còn có thể cận chiến. Cô kéo dãn khoảng cách, lợi dụng kỹ năng quấn quanh giữ lại một con rồi giơ tay chém xuống vô cùng dứt khoát. Đao quá nhanh! Năm con tang thi chỉ rơi ra bốn viên [Ô Hạch], vì cô đã gặp phải tang thi không có não. Nhưng trong mấy tiếng đồng hồ này, cô đã giết hơn ba mươi con tang thi, cảm giác thành tựu tràn đầy, còn có chút hưng phấn ẩn ẩn.
Theo đường cũ trở về, sau khi đi qua khu nhà đổ nát, cô thấy mẹ đang nghỉ ngơi ở bên kia. Tề Ngọc biết khả năng khống chế dị năng của mình còn quá yếu nên không dám tùy tiện đi vào sâu bên trong, chỉ ở bên ngoài giết những con tang thi xuất hiện lẻ tẻ để từ từ mài giũa. Khi mệt thì nghỉ ngơi điều chỉnh, đợi hồi phục lại tiếp tục loanh quanh ở khu vực này.