Chương 10.3: [Cái Chén Bể Đao Tôn]

Diễn Đàn Giao Dịch Mạt Thế

Trà Đàn 05-10-2025 22:56:17

Tề Uyển nghiêm mặt gật đầu, cô nên thử ngưng tụ tia chớp mà mẹ đã nói với cô. Cô giơ tay đánh ra một tia lửa điện thử bức tường băng kia trước, nó rất dày, chỉ để lại một chút dấu vết thì tia lửa điện của cô đã tiêu tán. Sau đó, cô dựa theo những điều mẹ đã chỉ dạy, đem toàn bộ nguyên tố lôi điện trong cơ thể ngưng kết ở lòng bàn tay, cố gắng tích tụ năng lượng dị năng, rồi dùng tốc độ nhanh nhất ném ra ngoài. Răng rắc! Một tia chớp nhỏ tạo thành thành công, đánh vào chỗ cách cô chưa đến 10 cm phía trước. Da đầu tê rần, tiếp theo tai liền truyền đến tiếng ù chói tai. Tề Uyển: "..." Bạn cùng phòng: "..." Tia chớp đánh trúng mình? "Phụt..." Mấy người phe Lỗ Vân đồng loạt cười phun, cười đến không nhịn được. Tề Uyển nắm chặt bàn tay, vừa rồi cú đó cô cảm giác tay mình không còn nữa. May là tay không bị thương, nhưng đầu vẫn còn ong ong. Cô thử ngưng tụ lại, nhưng nguyên tố lôi điện trong cơ thể lại không tụ lại được nữa. Một tia chớp nhỏ đã rút cạn sạch năng lượng lôi điện trong cơ thể cô sao? Mức tiêu hao này có hơi lớn. Tề Uyển cố gắng dịu đi sự khó chịu trong đầu, nắm chặt nắm đấm, tiến lên sờ vào khối băng kia, quay đầu hỏi Lỗ Vân: "Xin hỏi, dùng tay không đánh vỡ có tính không?" Lỗ Vân: "..." Biện Minh Nguyệt rối rắm tiến lên kéo kéo áo cô, nhỏ giọng nói: "Đây là nguyên tố băng, độ cứng cao hơn băng bình thường, hay là giao đồ ăn ra đi thôi." Tề Uyển nhìn Lỗ Vân không chút lay chuyển. Đối với người từng trải qua cơn đói, đồ ăn thực sự rất trân quý. Đã có năng lực bảo vệ, tại sao phải giao ra? Lỗ Vân chậm rãi thu lại nụ cười, ánh mắt lướt qua nắm đấm của Tề Uyển, nhướng mày: "Cô bé, cô chắc chứ?" "Có tính không?" Tề Uyển rất kiên quyết. Những người khác cũng nghiêm túc lên, Quan Hồng Phỉ nói: "Tề Uyển, đừng cậy mạnh!" "Tính! Nếu cô có thể dùng tay không đánh vỡ bức tường băng này của tôi, những người khác tôi không dám đảm bảo, nhưng tôi và bạn bè của tôi, sau này tuyệt đối sẽ không động đến cô nửa điểm." Lỗ Vân đáp. Những người khác thản nhiên lại gần, có người cười nói: "Em gái nhỏ, lát nữa tay đau đừng khóc nhé..." Rầm! Ngưng tụ dị năng cô làm không tốt, nhưng sức lực của cô thì thực sự quá lớn. Lực bộc phát đột ngột làm nắm đấm của cô trở nên vô cùng mạnh mẽ. Một quyền tung ra, tường băng vỡ tan tành. Trong phòng học số 2, Tề Uyển chậm rãi đút tay vào túi quần, dùng phương thức khống chế nguyên tố lôi điện để thu những mảnh băng đâm vào mu bàn tay vào cơ thể, chuyển hóa thành năng lượng của chính mình. Vẻ mặt cô có chút kỳ lạ. Nếu bỏ qua việc diễn đàn giúp cô hấp thụ [Tinh Hạch] [Cây Cắt Người], cô vẫn luôn cho rằng nguyên tố lôi xuất hiện trong mình là do có quan hệ huyết thống với mẹ. Kể cả giá trị sức mạnh đến nay vẫn không cảm nhận được năng lượng liên quan, mặc dù chiêu thức không giống với sức mạnh của Đinh Liên Phong, Tề Uyển vẫn cho rằng đó là nhờ vào huyết thống. Nhưng ai có thể ngờ được, sau khi một quyền đánh tan tường băng, cô lại không hiểu sao cảm thấy những mảnh băng dính trên tay có thể hấp thụ được... "Uyển Uyển, tay cậu không sao chứ?" Biện Minh Nguyệt bây giờ quả thực đã thành fan cuồng của Tề Uyển. Từ lúc ra khỏi cửa ký túc xá, cách xưng hô đã từ "Tề Uyển" đổi thành "Uyển Uyển". Cô ấy vô cùng nhiệt tình mà tiết lộ gia thế của mình: "Nhà họ Biện chúng tớ có người thuộc hệ mộc nguyên tố nhánh trị liệu đang đảm nhiệm chức vụ ở khu huấn luyện, tớ dẫn cậu qua đó nhờ chú ấy giúp cậu xử lý vết thương trên tay nhé!" Giá trị sức mạnh của Tề Uyển rất lớn, lực bộc phát đã trấn áp được toàn bộ người trong ký túc xá, nhưng da thịt cô vẫn còn khá mỏng manh. Sau khi đánh tan tường băng, khớp xương trên mu bàn tay bị trầy vài chỗ, chảy một ít máu, nhưng vẫn chưa đến mức cần phải trị liệu. Tuy nhiên, hệ mộc nguyên tố nhánh trị liệu sao? Dị năng giả nắm giữ nguyên tố mộc có ba nhánh chính: tấn công, gieo trồng và trị liệu! Có thể đi theo hướng nào còn phải xem độ ôn hòa của năng lượng trong cơ thể dị năng giả hệ mộc, cùng với khả năng lĩnh ngộ và khống chế của bản thân. Nhánh trị liệu và gieo trồng cũng có thể chiến đấu, nhưng sức chiến đấu yếu kém hơn. Mà loại chuyên tấn công thường sau khi đã quen với sự "dũng mãnh" đó thì rất khó khống chế năng lượng trở lại để đi làm công việc trị liệu và gieo trồng từ tốn. Đương nhiên, việc nâng cao cấp độ của nhánh gieo trồng và trị liệu cũng khó hơn nhánh tấn công. Nhưng quen biết một người trị liệu, Tề Uyển cảm thấy vẫn rất cần thiết, hơn nữa cô cũng muốn trải nghiệm thử kỹ thuật trị liệu. "Đợi sau khi bên này kết thúc, nếu vết thương còn chưa liền lại thì phiền cậu giúp giới thiệu một chút." Tề Uyển thấp giọng cảm ơn. Vết thương ngoài da nhẹ như vậy không cần dùng đến trị liệu, đã có thuốc chuyên xử lý vết thương ngoài da, xịt một ít là có thể khỏi. Bản thân cô cũng có đồ giảm đau... "Không sao đâu, còn phải cảm ơn cậu đã trấn áp được người trong ký túc xá ấy chứ." Biện Minh Nguyệt vui vẻ cười. Nhờ ơn Tề Uyển mà nhóm người Lỗ Vân trong ký túc xá không còn làm khó họ nữa. Tề Ngọc vào phòng học, chính xác tìm được con gái rồi đến gặp mặt."Lát nữa e rằng sẽ bị dạy dỗ," Tề Ngọc thấp giọng nói. "Sao vậy mẹ?" Tề Ngọc kéo cả Biện Minh Nguyệt qua cùng chia sẻ hiểu biết của mình: "Lúc tập hợp phía trước có người để lại ba lô, có người mang theo túi. Những người mang ba lô kiên trì đến đích và những người vứt bỏ giữa đường... đều không làm đúng." Tề Uyển nghe mà hồ đồ: "Đều không đúng ạ?"