Biện Minh Nguyệt ngơ ngác phản ứng lại, tức giận nói: "Đường Văn có phải bị bệnh không vậy?"
Hai người còn lại tên Lư Đồng và Tiếu Dung thì vẻ mặt mơ màng: "Mạnh Miêu là ai?"
Tề Uyển lắc đầu, nói: "Một kẻ điên thôi, đừng để ý cô ta!"
Người có thẻ vật tư cao cấp có thể lên tầng hai nhà ăn dùng cơm, còn người có thẻ vật tư cấp thấp và không có thẻ chỉ có thể ở tầng một. Lư Đồng và Tiếu Dung đều không có thẻ vật tư nên bốn người tách nhau ở chỗ cầu thang. Tề Uyển gọi Tề Ngọc đang đi vào cửa, ba người cùng lên tầng hai. Họ cũng thấy mấy vị dị năng giả hệ thủy đang ăn cơm ở bên kia.
Tề Ngọc liếc mắt qua rồi thu hồi ánh mắt, nói: "Bọn họ thật sự vẫn luôn ở đó tạo nước, cũng quá nhẹ nhàng vui vẻ rồi."
Tề Uyển nhìn vẻ mặt chết lặng của mấy người kia, cảm thấy họ chắc hẳn không vui vẻ như vậy đâu. Ngay cả sự vui sướng khi người gặp họa mà cô nhìn thấy ở họ mấy ngày trước cũng không còn nữa.
Mạnh Miêu từ chỗ cầu thang đi lên, mặt mày xanh mét, cả người lộ ra sự cố chấp cực độ cùng nỗi bực bội vì mục đích nào đó không được thỏa mãn. Rõ ràng mỗi ngày ăn rất khá, nhưng lại gầy đến mức cằm nhọn cả ra. Cô ta nhấc chân đi về phía quầy lấy đồ ăn thì loảng xoảng một tiếng, có một chiếc ghế dựa bị người ta mạnh mẽ đá tới chặn đường cô ta. Quay đầu lại, cô ta đối mặt với nụ cười lạnh lùng của Tề Uyển, nghe thấy cô lớn tiếng hỏi: "Mỗi ngày hỏi thăm hướng đi của tôi làm gì? Tôi đi đâu, mỗi ngày gặp ai đều phải hỏi, cô bị tâm lý biến thái sao?"
Sắc mặt Mạnh Miêu càng thêm khó coi. Ai nói cho cô ta biết?"Cô đừng nói bậy, là ba cô nhờ tôi chăm sóc cô nhiều hơn." Mạnh Miêu cắn môi, đến cơm cũng chẳng còn tâm trạng ăn, xoay người xuống lầu.
Lúc xuống lầu còn nghe thấy Tề Ngọc cười ở phía sau: "Tiểu Uyển có mẹ ở đây rồi, sau này không phiền cô phí tâm nữa. Đương nhiên, nếu cô có ý đồ khác thì lại khác."
Bước chân Mạnh Miêu hoảng loạn lao ra khỏi nhà ăn, lấy điện thoại ra khóc lóc gọi điện thoại. Cô ta phải quay về, cô ta chịu đủ loại huấn luyện tạo nước kiểu máy móc này rồi, cô ta muốn đi chứng minh lại một số chuyện.
Tề Uyển và những người khác ăn cơm xong liền đi theo đến tập hợp, quan sát học viên cũ săn giết thú biến dị, đối mặt trực diện với những cảnh tượng vô cùng máu me. Đại bộ phận học viên mới đều không thích ứng được với cảnh tượng nhìn thấy trước mắt, Tề Uyển cũng cảm thấy hơi khó chịu. Điều này khác với việc giết tang thi, chất nhầy trên người tang thi và máu đỏ tươi khác biệt vô cùng lớn. Thú biến dị có đau đớn, bị dị năng thuật hoặc vũ khí đánh trúng cũng sẽ gào thét, kéo theo đó là sự công kích càng thêm mãnh liệt. Trong số học viên có người bị thương, thương thế nghiêm trọng, trực tiếp bị huấn luyện viên bên cạnh cuốn ra để tiếp nhận trị liệu.
Dương Tuấn đi tới, nhìn nhóm học viên hắn tiếp đón, nhìn quét một vòng rồi hỏi: "Có ai muốn thử xem không?" Họ đang đứng trong sân, hai bên có huấn luyện viên che chở nên rất an toàn, nhưng không ngăn được mùi máu tươi đánh tới chính diện cùng với dao động của một số dị năng thuật.
Một quả cầu lửa lớn bay đến phía trên Tề Uyển, mắt thấy sắp nổ tung, cô thót tim, đột nhiên chạy trốn ra ngoài. Cô tốt nhất nên tránh xa nguyên tố hỏa một chút. Mấy ngày trước Biện Minh Nguyệt luyện tập lưỡi dao gió bên cạnh cô, không khống chế tốt nguyên tố, khiến nguyên tố phong phun vào người cô. Sau khi trở về, Tề Uyển liền phát hiện trong cơ thể có thêm một tia năng lượng vô cùng mỏng manh... Thể chất này quá quỷ dị, quỷ dị mà lại không thể tự khống chế. Trước mắt mà nói, trừ nguyên tố mộc ra, các nguyên tố khác đều là tiếp nhận bị động. Ngay cả băng của hai ngày trước, Tề Uyển cảm thấy cho dù cô không chủ động hấp thụ thì nguyên tố băng cũng sẽ xuất hiện trong cơ thể cô. Hai ngày nay cảm nhận sâu sắc nhất vẫn là thuộc tính Lôi. Lớp của cô người không nhiều lắm, tất cả đều là dị năng giả hệ lôi, mọi người tập trung cùng nhau luyện tập thao tác nguyên tố lôi, cô liền phát hiện số lượng nguyên tố lôi trong cơ thể mình đang tăng lên. Cho nên, cô hiện tại căn bản không muốn dính dáng đến hỏa. Lo lắng nguyên tố hỏa tiến vào cơ thể sẽ xung đột với nguyên tố băng, nên trước khi học được cách khống chế, cô phải cố gắng tránh xa những nguyên tố mình không muốn dính vào.
Cô né tránh hoàn hảo, lại đúng lúc Dương Tuấn hỏi dò, mà cô lại đứng dậy trước tiên, hoàn hảo thu hút ánh mắt của huấn luyện viên.
"Học viên này không tồi, rất tích cực, em làm gương tốt cho mọi người đi." Dương Tuấn chẳng cần biết Tề Uyển nhảy ra là vì tránh quả cầu lửa vốn dĩ sẽ không rơi xuống phía trên, trực tiếp bảo cô vào sân tham gia huấn luyện vây công thú biến dị cùng học viên cũ.
Tề Ngọc quay đầu nhìn về phía Tề Uyển. Bà cảm thấy Tiểu Uyển chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ là không mặc đồ tác chiến có thể hơi bất lợi, liền dặn dò: "Cẩn thận chút!"
Biện Minh Nguyệt trừng lớn mắt, lo lắng thay cô: "Sao cậu lại đi ra ngoài?"
Tề Uyển không rảnh giải thích, huấn luyện viên Dương Tuấn đang ở bên cạnh nhìn cô. Cô gật đầu rồi xoay người đi vào.
Gần chỗ họ nhất là một con lang biến dị, thân hình khổng lồ, da lông cứng như kim nhỏ, móng vuốt vô cùng sắc bén, thế công hung mãnh. Tề Uyển phát hiện mấy người đang vây công không có ai thuộc nguyên tố lôi, cô lách mình gia nhập chiến đấu, giữ khoảng cách với những người khác đồng thời giơ tay đánh qua một tia chớp. Tia chớp đánh trúng ngay giữa hai lông mày con lang biến dị kia. Đầu sói khổng lồ lắc lắc, chần chừ hơn một giây rưỡi vì bị điện giật tê rần.