Tề Ngọc nhanh chóng mở điện thoại vào diễn đàn, tìm được bài đăng bà xem lúc trước, sau đó tắt giao diện, gật đầu với con gái. Không lỗ! Giá trị nhỉnh hơn [Tinh Hạch] băng hệ cấp D một chút.
Vẫn còn người chen tới hỏi, Tề Uyển xua tay, cười nói: "Hết rồi!"
Mọi người tập hợp xong, bắt đầu thống kê thành tích. Anh chàng ghi nợ không thành công lúc nãy liền giơ tay tố cáo: "Huấn luyện viên, có người cướp nhiều thẻ vật tư rồi tiến hành giao dịch không chính đáng." Người này dùng sức một mình đã đắc tội năm người.
Tề Ngọc híp mắt, trong lòng bàn tay tia lửa lẹt xẹt, muốn điện hắn! Lộ Trạch Tu muốn đóng băng hắn! Người dùng khoáng thạch men gốm tinh luyện đổi thẻ vật tư kia thì trực tiếp thả một ngọn lửa nhỏ dưới chân hắn. Biện Minh Nguyệt đánh ra một luồng gió làm ngọn lửa bùng lên. Tề Uyển thì nhìn chằm chằm mặt đối phương, cân nhắc đến cuộc thi tranh đoạt lần sau...
Ánh mắt Dương Tuấn đầy hứng thú lướt qua mấy người này, dùng một luồng nguyên tố thuần khiết áp tới giúp đối phương dập tắt lửa trên quần, đồng thời nói: "Dùng bản lĩnh cướp được vật tư để đổi lấy một loại vật tư khác, điều này rất chính đáng!"
Người nọ quay đầu lại nhìn mảng quần cháy xém của mình: "..."
Vẫn có những học viên khác cảm thấy trong lòng không cân bằng, cho rằng thẻ vật tư quá ít, cao giọng hỏi: "Huấn luyện viên, ngài làm vậy là đang cổ vũ mọi người cướp vật tư của nhau sao?"
Dương Tuấn từ trong đám người xác định chính xác người này: "Cậu đang nghi ngờ phương pháp giảng dạy của bản giáo quan sao?"
Đối phương ngay lập tức chùn bước.
Thành tích thống kê xong, mọi người lên xe quay về khu huấn luyện. Vật tư dùng để tranh đoạt lúc trước không tính vào bữa tối hôm nay, bữa tối được phân phát trên xe. Tề Uyển tay cầm bánh bao thịt và cháo rau củ cùng với anh chàng ghi nợ không thành công đang nắm nửa củ khoai lang luộc lạnh ngắt và một ly nước tinh lọc tạo thành sự đối lập rõ rệt. Cố nén áp lực thưởng thức mỹ thực, Tề Uyển và mấy người cùng nhóm cảm thấy các huấn luyện viên cố ý làm vậy... Kẹt ở giữa, Lộ Trạch Tu ăn khoai tây nghiền vị sữa và khoai nướng mới ra lò mà lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Nếu mỗi ngày đều là loại vật tư chế biến tỉ mỉ như khoai tây, khoai lang đỏ này thì cũng rất tốt.
Biện Minh Nguyệt ngấu nghiến ăn xong chiếc bánh bao trong tay, cảm giác cả người hạnh phúc sắp bay lên. Không kịp lau dầu mỡ trên tay, cô ấy đã lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: "Chú nhỏ, phép trị liệu của chú đối với vết thương trầy da sắp đóng vảy hiệu quả không?"
Một lát sau điện thoại trả lời lại một tin nhắn, người gửi được ghi chú là "Chú Biện nhỏ", nội dung chỉ có mấy dấu chấm hỏi to đùng.
Trở lại khu huấn luyện, vừa xuống xe, Biện Minh Nguyệt liếc qua vết thương trên tay Tề Uyển, không kịp nói tạm biệt Tề Ngọc, đã kéo Tề Uyển chạy như điên về một hướng nào đó: "Vết thương của cậu sao lại lành nhanh vậy?"
Tề Uyển: "..." Không phải chứ, đâu phải ngày mai là rời khu huấn luyện rồi, không nhất định phải là tối nay mà!
Thế nên khi đối mặt với chú nhỏ của Biện Minh Nguyệt, Tề Uyển còn có chút xấu hổ, cô không vội như vậy!
Biện Cửu Huy đang chăm sóc chậu dược liệu, ngước mắt nhìn về phía hai bạn nhỏ, ánh mắt lướt qua người Tề Uyển: "Chỗ nào bị trầy da?"
Trong mắt Tề Uyển hiện lên sự kính nể: Nhánh trị liệu đều lợi hại như vậy sao? Liếc mắt một cái là biết cô bị trầy da.
Giây tiếp theo, tay cô đã bị Biện Minh Nguyệt nắm lấy giơ lên trước mặt Biện Cửu Huy: "Chỗ này ạ! Buổi chiều cậu ấy đánh vỡ một khối tường băng dày do học viên cũ làm ra, cách bây giờ đã hơn ba giờ rồi..."
Biện Cửu Huy hít một hơi, bất lực không muốn để ý đến cô cháu gái nhỏ, giơ tay phủ lên một tầng ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt. Chỗ đóng vảy với tốc độ mắt thường có thể thấy được đã hồi phục, làm lớp vảy rơi xuống, làn da chỗ đó lại trở nên mịn màng non mềm.
Tề Uyển cũng hít vào một hơi. Đây là nhánh trị liệu sao? Quá lợi hại, quá nhanh! Cô còn chưa kịp cảm nhận gì thì đã kết thúc rồi.
Biện Minh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tề Uyển: "Cậu thấy thế nào? Không đau chứ? Trên người còn có vết thương nào khác không? Hay là để chú nhỏ của tớ giúp cậu kiểm tra cơ thể một lần."
Kiểm tra cơ thể thì không cần. Tề Uyển trên người có quá nhiều bí mật, cô còn chưa rõ liệu có bị người khác phát hiện manh mối hay không. Cô lễ phép cảm ơn Biện Cửu Huy, nói vài lời khách sáo làm phiền rồi kéo Biện Minh Nguyệt rời đi.
Một người trị liệu khác từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Ai là cháu gái cậu thế? Hai đứa nhỏ đều rất đáng yêu."
"Đứa hơi ngốc nghếch một chút kia kìa." Biện Cửu Huy nhìn về phía người bạn tốt: "Lúc cậu mới thức tỉnh có thể một quyền đánh tan tường băng không?"
"Đùa gì thế?!"
"Xem ra vẫn là nguyên tố mộc hệ công kích lợi hại."
Tề Uyển trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng vẫn chưa nghỉ ngơi. Cô phát hiện thái độ của mọi người đối với cô thân thiện hơn so với ban ngày, phảng phất như mâu thuẫn lúc trước chưa từng xảy ra. Nhưng không ai đề cập đến việc có người tới tìm cô.
Tề Uyển không muốn chuyện này cứ canh cánh trong lòng, liền chủ động hỏi: "Ban ngày có phải có người tới tìm tôi không?"
"Ờ..." Mọi người trong ký túc xá đều sửng sốt. Các cô đã nhận lợi ích, đối phương yêu cầu phải chăm sóc Tề Uyển nhiều hơn một chút, nhưng người ta cũng yêu cầu giữ bí mật, không cần đề cập đến việc cô ấy đã tới. Cho nên Tề Uyển bất ngờ hỏi một câu làm mọi người trở tay không kịp, ánh mắt lảng tránh nói: "Không, không có!"
Một người khác dứt khoát đánh trống lảng: "Các cậu huấn luyện tối nay thế nào? Có phải là cướp vật tư không?"
Tề Uyển thấy mọi người không nói, trong lòng thở dài, nói qua loa vài câu về buổi huấn luyện tối nay, rồi quay đầu nói với Biện Minh Nguyệt bên kia, thật ra cũng là nhắc nhở những người khác trong ký túc xá: "Minh Nguyệt, nếu có một dị năng giả hệ thủy tên Mạnh Miêu hỏi thăm cậu về tớ, thì không cần nói gì thêm. Mẹ của người đó đã quyến rũ cha tớ rồi vứt bỏ mẹ con tớ. Cô ta sáp lại gần tớ tuyệt đối không có ý tốt."