Đinh Uyển gật đầu chắc chắn: "Mẹ yên tâm đi, con biết rồi ạ!"
Đúng lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa. Hai mẹ con vội vàng lau qua loa miệng rồi ra mở cửa, cất tiếng hỏi vọng ra: "Ai đấy ạ?"
"Dì ơi, con là Mạnh Miêu đây ạ. Cho con hỏi Tiểu Uyển có nhà không ạ?"
Tề Ngọc vừa định mở miệng từ chối thì Đinh Uyển, nhớ lại chuyện gói đồ ăn ngày hôm qua, vội giữ tay mẹ lại, nhỏ giọng nói: "Để con ra ngoài xem sao."
"Vậy con phải cẩn thận đấy nhé." Tề Ngọc không yên tâm dặn.
Đinh Uyển đi ra mở hé cánh cửa ọp ẹp, nhìn Mạnh Miêu đang đứng chờ bên ngoài, cô lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
Ngay khi vừa đối mặt với Mạnh Miêu, đầu óc Đinh Uyển lại "ong" lên một tiếng, một loạt hình ảnh mơ hồ chợt lóe lên trong tâm trí cô. Hình ảnh vẫn còn khá mờ nhạt, nhưng cô có thể nhận ra bóng dáng trong đó chính là Mạnh Miêu. Cô ta dường như đang khoe khoang với một ai đó, giọng đầy đắc ý nói: "Không thể ngờ được phải không? Đinh Liên Phong không phải cha dượng của tao đâu, ông ta chính là cha ruột của tao đấy."
Cha ruột? Hơi thở Đinh Uyển hơi nghẹn lại. Khó trách Bùi Tĩnh kia luôn tìm cách đối đầu với mẹ cô, khó trách dù cô chẳng hề gây sự gì với Mạnh Miêu nhưng cô ta từ nhỏ đã luôn ganh đua, tìm đủ mọi cách để gây khó dễ cho cô.
Trước đây cô chỉ biết Bùi Tĩnh từng theo đuổi Đinh Liên Phong, nhưng khi đó hắn đã yêu đương và bàn tính chuyện kết hôn với Tề Ngọc mẹ cô. Cho nên, cuối cùng vẫn là để Bùi Tĩnh đạt được ý đồ hay sao? Cái gã khốn nạn đó một mặt hưởng thụ niềm vui tân hôn, một mặt lại vụng trộm cắm sừng người vợ mới cưới của mình, mà người thứ ba kia thậm chí còn mang thai trước cả chính thất!
Khó trách Đinh Liên Phong có thể không chút do dự mà vứt bỏ vợ con như vậy, hóa ra còn có một nguyên nhân quan trọng đến thế này đây. Hơn nữa, Bùi Tĩnh cũng là dị năng giả, có thể kiếm điểm cống hiến và mang về nhiều vật tư hơn. Giờ đây cả Mạnh Miêu cũng đã thức tỉnh thành công dị năng, có lẽ hắn càng mừng thầm vì lựa chọn năm xưa của mình!
Chỉ là cô không hiểu, tại sao bọn họ không dọn đến khu trung tâm căn cứ mà ở, cứ nhất quyết phải chiếm lấy và ở lại căn nhà cũ trước đây của Đinh Liên Phong và mẹ cô làm gì.
"Này Tiểu Uyển, mày tiêm dược tề bị tác dụng phụ gây điếc tai đấy à? Tao gọi mày bao nhiêu tiếng rồi hả? Uy!" Giọng nói khó chịu của Mạnh Miêu kéo Đinh Uyển về thực tại.
Đinh Uyển hoàn hồn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng châm chọc: "Có việc gì không?"
Thấy xung quanh không có người ngoài nào khác, Mạnh Miêu lười giả vờ thân thiện, ném lại một câu cộc lốc: "Qua đây xem mày đã đói chết chưa thôi!"
Nói xong, cô ta xoay người bỏ đi. Mạnh Miêu tới đây thực chất chỉ là vì muốn xác định lại xem Đinh Uyển rốt cuộc có thức tỉnh dị năng hay không mà thôi. Vừa rồi quan sát kỹ, trên người Đinh Uyển quả thực không hề có chút dao động dị năng nào cả.
Cho nên, lần này cô thật sự thức tỉnh thất bại rồi.
Một khi đã thất bại với dược tề thức tỉnh, căn cứ sẽ không cấp phát miễn phí lần thứ hai nữa. Trừ phi người đó có thể dùng một lượng lớn điểm cống hiến hoặc vật tư quý giá để trao đổi. Nhưng nhìn cái bộ dạng thảm hại của Đinh Uyển lúc này, rõ ràng cả hai thứ đó cô ta đều không thể có được.
Vậy thì, có lẽ nào kiếp trước Đinh Uyển còn có một cơ duyên nào đó mà mình không hề biết? Cơ duyên đó hoặc là giúp cô ta trực tiếp nhận được [Thuốc Thức Tỉnh Dị Năng], hoặc là giúp cô ta có được lượng lớn điểm cống hiến hay vật tư để đổi lấy thuốc, khiến cô ta thành công thức tỉnh và trở thành dị năng giả với khả năng đặc biệt kia.
Cơ duyên sau này của Đinh Uyển rốt cục là cái gì đây? Mạnh Miêu vừa đi vừa đăm chiêu suy nghĩ.
-
Đinh Uyển đóng kỹ cửa lại, xoay người liếc nhìn khoảng sân trống trơn không một ngọn cỏ trước nhà. Cô bắt đầu cân nhắc làm thế nào mới có thể kiếm được một ít đất sạch.
Cô rất muốn thử xem những củ [Khoai Lang Đỏ] đổi được từ [Diễn Đàn Linh Giới] có thể gieo trồng được hay không.
Hiện tại, rất nhiều loại cây trồng thông thường đều không thể sinh trưởng được nữa, đại bộ phận đất đai cũng không còn trồng trọt được gì. Đương nhiên, mọi người cũng không dám tùy tiện trồng thử, vì sợ rằng không trồng ra được cây lương thực mà lại tự tay tạo ra một gốc thực vật biến dị nguy hiểm.
Ngoại trừ các loại hạt giống đặc biệt có thể nảy mầm, [Đất Sạch] cũng là thứ không hề dễ kiếm, chúng đều thuộc loại tài nguyên do quốc gia quản lý và kiểm soát rất chặt chẽ. Đất trên núi tuy rằng vẫn có thể trồng được cây cối, nhưng tỷ lệ xuất hiện thực vật biến dị ở đó cũng đặc biệt cao. Hơn nữa, để khống chế sự lây lan của thực vật biến dị, quốc gia cũng đã nghiên cứu ra loại dược tề đặc trị. Các căn cứ sẽ định kỳ phun thuốc này lên các khu vực đất hoang, có thể giết chết những cây non mang gen biến dị ngay từ khi mới nảy mầm. Điều này vô tình khiến đất đai ở những nơi đó lại bị ô nhiễm thêm một lần nữa.
Thêm vào đó, cô cũng không muốn lãng phí một củ [Khoai Lang Đỏ] quý giá chỉ để làm thí nghiệm không chắc chắn này.
Trở lại trong phòng, Tề Ngọc hỏi con gái về Mạnh Miêu. Đinh Uyển chỉ hé miệng đáp qua loa, cố gắng giấu đi những thông tin gây sốc mà cô vừa thu được từ mảnh hình ảnh kỳ lạ kia, chỉ nói: "Chắc cô ta không tin con có thể thức tỉnh nên tò mò qua xem sao thôi mẹ ạ."
Tề Ngọc gật đầu, bà cũng định nói gì đó về mối quan hệ phức tạp với nhà họ Đinh nhưng lại thôi. Suy nghĩ một lát, bà quyết định tạm thời chưa nên nói với con gái những chuyện này vội. Con bé mới mười bốn tuổi, những chuyện dơ bẩn, phức tạp đó tốt nhất nên chờ thêm vài năm nữa hẵng nói cho nó biết thì tốt hơn.