Cho dù là mẹ cô thì trong đáy mắt cũng lộ rõ vẻ nghi ngờ không nhưng đành lòng nói ra, mà ngay cả chính bản thân cô cũng đang hoài nghi, liệu đây có thật sự là dị năng hay chỉ là ảo giác do cơn đói gây ra.
Hai mẹ con cứ thế lặng lẽ chờ đợi trong đêm tối. Trước tiên là Tề Ngọc vì quá mệt mỏi nên đã chịu đựng không nổi mà thiếp đi trước. Ngay sau đó, đầu Đinh Uyển cũng nghiêng sang một bên rồi bất động, không rõ là cô đã đói đến hôn mê đi hay chỉ là ngủ thiếp đi vì kiệt sức. Chỉ biết rằng, ngày hôm sau, cô tỉnh lại là do cơn đau quặn thắt từ cái dạ dày trống rỗng của mình.
Vừa mới tỉnh dậy, cô liền theo bản năng tập trung ý niệm, thử triệu hồi ra cái giao diện kỳ lạ ngày hôm qua.
Giao diện ảo lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng trước mắt cô. Điều này cuối cùng cũng làm Đinh Uyển xác định được rằng đây không phải là ảo giác, mà cô thật sự đã thức tỉnh được một cái dị năng vô cùng kỳ quái.
Nhưng khi nhìn vào các chỉ số hiển thị trên giao diện, số lượt [Khen Thưởng] vẫn là số không tròn trĩnh, còn [Điểm Tương Tác] thì chỉ là... 2!
"Tại sao lại không có ai xem bài của mình hết vậy?" Cơn đói khát quá độ khiến lý trí của Đinh Uyển bắt đầu có dấu hiệu trở nên cuồng loạn và cáu kỉnh.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại thế? Sao có thể chứ?" Cô cứ lẩm bẩm tự nói một mình.
Bài viết ngày hôm qua, nội dung cô đăng cũng rất bình thường, chỉ là thể hiện một loại mong ước giản dị đối với cuộc sống mà thôi. Cô hy vọng trời có thể đổ mưa, bởi vì hiện tại những nơi có thể tìm được nguồn nước sạch thực sự là quá ít ỏi. Cô cũng hy vọng bầu trời có thể rơi xuống đồ ăn, đây có lẽ cũng là khát vọng mãnh liệt nhất trong lòng của rất nhiều người đang sống trong thời mạt thế này.
Tại sao lại không có ai xem bài viết đó chứ?
"Kỳ lạ thật, tại sao lại không thể khơi dậy được sự đồng cảm của mọi người nhỉ?" Đinh Uyển cố gắng kéo lại một tia lý trí cuối cùng từ trong cảm xúc bực bội đang dâng trào. Không có lượt [Khen Thưởng], nhưng có được [Điểm Tương Tác] cũng tốt rồi.
Cô bắt đầu lục lại trong trí nhớ của mình những tin tức mà cô đã từng nghe qua trước đây – đương nhiên, đối với những người khác thì bây giờ chúng hẳn đã được xem như là chuyện cũ rích rồi. Cô quyết định sẽ đào lại chuyện cũ để đăng lên, thử lừa lấy một ít lượt xem xem sao.
Hơi sắp xếp lại một chút những suy nghĩ trong đầu, cô bắt đầu soạn một bài viết mới.
[Tiêu đề: Chấn động! Một người đàn ông thế mà lại làm ra loại chuyện này trong rừng sâu... ]
-
Năm ngoái, tại một căn cứ cấp D ở phương Nam xa xôi, có một dị năng giả nọ trong lúc đuổi giết đám thú biến dị lạc vào rừng sâu đã tình cờ phát hiện ra một miệng giếng cổ bí ẩn. Sau khi người này báo cáo sự việc lên cấp trên, anh ta đã nhận được phần thưởng hậu hĩnh là rất nhiều vật tư thiết yếu. Đinh Uyển biết rõ, việc cô đào lại chuyện cũ rích này đăng lên diễn đàn rất có thể sẽ bị người ta cười chê, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần có người xem, [Điểm Tương Tác] tăng lên, cô vẫn có hy vọng đổi được chút gì đó bỏ bụng.
Cô cố gắng dùng từ ngữ thật sống động, thêm thắt vài chi tiết kịch tính để làm nổi bật hình ảnh người dị năng giả kia, khiến anh ta trông như một vị anh hùng tỏa hào quang rực rỡ, rồi cẩn thận nhấn nút gửi bài. Ngay lập tức, bài đăng xuất hiện ở đầu giao diện chính của diễn đàn, với ký danh là [Cái Chén Bể] – biệt danh mà cô vừa chọn đại cho mình.
Cái diễn đàn có tên [Diễn Đàn Linh Giới] này thật sự rất kỳ lạ. Nó tràn ngập các bài đăng cầu mua đủ thứ trên trời dưới đất, từ những địa danh nghe xa lạ chưa từng biết, các loại dược liệu quý hiếm chỉ có trong truyền thuyết, cho đến cả những cái gọi là "dị năng thuật" nghe không khác gì kỹ năng trong mấy trò chơi điện tử thời trước mạt thế. Nếu không phải vì dòng chữ [Quyền hạn không đủ] cứ liên tục hiện ra mỗi khi cô tò mò nhấp vào mấy thứ đó, Đinh Uyển thậm chí còn nghi ngờ có lẽ mình đã thật sự thức tỉnh thành một dị năng giả thứ thiệt nào đó rồi cũng nên.
Nhìn chằm chằm vào giao diện một lúc lâu, đầu óc Đinh Uyển bắt đầu choáng váng và đau nhức, cô bèn vội vàng tắt nó đi. Mẹ không có ở nhà, chắc lại ra ngoài tìm việc làm thuê rồi. Hai ngày nay cô sốt cao liên tục, mẹ nhất quyết không cho cô bước chân ra khỏi cửa nửa bước. Bây giờ cơn sốt đã lui, lại còn may mắn thức tỉnh được dị năng, Đinh Uyển quyết định ra ngoài quảng trường thử vận may, biết đâu lại kiếm được việc gì đó làm thêm để đổi lấy chút vật tư.
Quảng trường trung tâm của Vạn Minh khu lúc nào cũng đông nghịt người qua lại, ai nấy đều hy vọng có thể gặp được một chủ thuê hào phóng nào đó. Cô cũng từng làm việc ở đó vài lần, công việc thường rất nặng nhọc, mệt lả cả người nhưng thù lao nhận được đôi khi chỉ là một cái bánh bột bắp khô cứng như đá, bên trong còn lẫn đầy vụn rơm rạ khó nuốt, mà cũng chẳng phải ngày nào cũng may mắn có việc để làm.
Trong lúc Đinh Uyển chuẩn bị ra ngoài, trên [Diễn Đàn Linh Giới], bài viết cô vừa đăng đã bắt đầu có người chú ý.
Một nữ tu có dung mạo tuyệt mỹ, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng nhuận khẽ mở ra, lẩm bẩm vài tiếng trách móc. Ngón tay ngọc thon dài của nàng bắn ra một đạo linh khí, trên bài viết lập tức hiện thêm một dòng hồi đáp: "Nội dung với tiêu đề chẳng liên quan gì cả, tính khiếu nại rồi đấy..."
Nàng nhấp miệng suy nghĩ một chút, tuy rằng tiêu đề không liên quan thật, nhưng nội dung câu chuyện được viết cũng khá thú vị. Nàng bèn xóa đi nội dung vừa gõ, tiện tay nhập một câu khác: "Tiêu đề câu view rẻ tiền, thật không biết xấu hổ", rồi chọn chế độ ẩn danh để gửi hồi đáp, đồng thời cũng tiện tay nhấn nút [Khen Thưởng].